Ngày ta mơ Ngày ta mơ Ngày ta mơ Ngày ta mơ Khi những giấc mơ chưa kịp mờ Ta đã vội ghi chép từng giờ Ai đã nghi ngờ? Ai đã ơ thờ? Chờ xem Khi bó đuốc kia chưa kịp tàn Ta đã vội đua với thời gian Ta đã mong chờ, ta vẫn luôn chờ Ngày ta mơ Ta kể một câu chuyện buồn, họ cười như đứa trẻ thơ Sự thật vốn dĩ trần truồng, nhìn xuống thấy cọ ứ chứa tâm hư ghẻ lở Ở đây, ngay lúc này Cái gọi là vùng đất đam mê đã biến thể Nhiều kẻ ngông cuồng rời đi trong tư thế ê chề Đế chế già cỗi lung lay yếu thế Ta và đồng bọn vẫn nằm ở đây nặng tâm tư Trời đất thì thầm kháo nhau Sao tụi nó vẫn chưa rời đi nhỉ, hâm ư? ♪ Ngược sáng Ta đi về nơi tối tăm vô vọng Vô vọng Được mất Buông tơ tằm rũ mắt tô cầu vồng Khi những giấc mơ chưa kịp mờ Ta đã vội ghi chép từng giờ Ai đã nghi ngờ? Ai đã ơ thờ? Chờ xem Khi bó đuốc kia chưa kịp tàn Ta đã vội đua với thời gian Ta đã mong chờ, ta vẫn luôn chờ Ngày ta mơ Các bạn biết đấy nơi tôi sống không có tình thương Người ta thức dậy rồi tồn tại như loài cỏ dại tầm thường Kẻ vội vàng đi nhầm hướng Số còn lại làm trò hướng nội có khi tu nhầm đường Nơi tôi sống triết lý của nó là yêu thương, hòa bình Nhưng tôi thấy rõ mong muốn của họ Cuối tháng là tích tiền lương cho mình Đến mức núc ních to phình Vì thế dẫn đến hành động cụ thể Họ mãi lo so trình Giẫm đạp lên xác đồng loại rồi tự nhủ Ừ, phải lo cho mình Họ đứng giữa hai thái cực Và bị nó chia làm hai Còn nếu như trái ý thức thì tức là mày làm sai Sẽ gây tổn hại và làm mờ phai cái thứ mà họ xây nên "Động vật ngoại lai phải loại ngay" "Này, mày vào ngay, tiếp tục công trình nên xây" Người ta nói áp lực tạo nên kim cương Còn ta cười và nói áp lực tạo nên sự kiên cường Có chăng đối với ta khó khăn chỉ là một cú ngã phi thường Rồi đứng dậy một cách can trường Hồi trống trong lồng ngực vang lên chân phương Đó là món quà duy nhất mà thượng đế ban thưởng Ngã thì đứng, mệt thì dừng, hoặc có thể nằm Một ngày cười bù cho mười ngày khóc Bỗng chốc, quay lưng, trăm năm Ngã thì đứng, mệt thì dừng, hoặc có thể nằm Một ngày cười bù cho mười ngày khóc Bỗng chốc, quay lưng, trăm năm Khi bó đuốc kia chưa kịp tàn Ta đã vội đua với thời gian Ta đã mong chờ, ta vẫn luôn chờ Ngày ta mơ