Nếu một buổi sáng thấy thân đã mòn Mặt cô trốn sau làn phấn son Lặng nhìn trong gương thất thần Nhìn dung nhan mất dần Nhưng thật tình đâu mấy bất ngờ Nếu lời cô nói đã vương tơ nhện Bài cô hát đi vào lãng quên Và cô đã sống hết đời Một bài ca hết lời Một ca sĩ hết thời Hãy đi tìm tờ giấy xanh trong vần thơ Để về sau không quá tham lam u mờ Có dealer nào kiếm cho cô bạn thân Để về sau không quá cô đơn Hãy đi tìm tờ giấy xanh trong vần thơ Để về sau không quá tham lam u mờ Có dealer nào kiếm cho cô bạn thân Để về sau không quá cô đơn Để về sau không quá cô đơn ♪ Nếu bạn tìm thấy kí âm trong gạt tàn Chỉ là những nốt thăng trầm nát tan Bực mình khi tôi thiết tha Lời thơ tôi viết ra Đâu còn đẹp như chúng đã từng Nếu lời tôi nói đã vương tơ nhện Bài tôi viết đi vào lãng quên Là tôi đã sống hết đời Một bài ca hết lời Một nhạc sĩ hết thời Khi đường thành phố lên bóng sao mờ Trần Duy Hưng có bóng ai chờ Có chăng là nàng thơ trong câu hát? Khi phải chia tay nơi sống lang chạ Để người thân quen đã hoá xa lạ Hãy đi tìm tờ giấy xanh trong vần thơ Để về sau không quá tham lam u mờ Có dealer nào kiếm cho cô bạn thân Để về sau không quá cô đơn Hãy đi tìm tờ giấy xanh trong vần thơ Để về sau không quá tham lam u mờ Có dealer nào kiếm cho cô bạn thân Để về sau không quá cô đơn Hãy đi tìm tờ giấy xanh trong vần thơ Để về sau không quá tham lam u mờ Có dealer nào kiếm cho cô bạn thân Để về sau không quá cô đơn ♪ Vậy thì thôi cứ để lời tôi nói cho vương tơ nhện Để bài tôi viết đi vào lãng quên Vì tôi đã sống hết đời Một bài ca hết lời Một nhạc sĩ... Hết thời