Dù có những lúc chỉ muốn gục ngã Má em hồng cười kêu để thấy ta Thật may mắn khi em như một bông hoa Mọc kêu giữa nơi sa mạc cằn cỗi Ay zô! Ay zô! Ay zô! Bao tiền một mớ bình yên? Ở đây có ai bán bình yên không ạ? - Có thì bao tiền ạ? (Yeh yeah!) Công việc trễ nải cuối ngày bị sếp la Tay phải ôm gói mì, tay trái bật bếp ga "Con à sống sao cho nết na, nở mày nở mặt từ mẹ cho đến cha" Phải cày sâu cuốc bẫm, để ngày sau rước ẫm Phú quý giàu sang cho cái nghèo không còn như sông sâu nước thẳm Em vẫn cứ ngước cằm, ước thầm một thứ phước phần cho nó sướng thân Phần thưởng cần hưởng, hình như không phải điều trước giờ lầm tưởng Kẻ mộng mơ tầm thường, ăn chơi lỡ nhầm đường Em lại tương tư một người không đáng thương như vậy sao? Ba chìm bảy nổi thân em gầy hao Đêm về em xót xa ấy là "Tại sao?" "Tại sao?" Tại sao cuộc đời nhẫn tâm nhốt em ném vào đại lao? Người buồn cạnh có vui đâu bao giờ-um-um "Bao tiền một mớ bình yên?" Thiên hạ này nói mình điên Ai đời ai bán bán mà mua Liều thuốc xóa đi ưu phiền "Bao tiền một mớ bình yên?" Tặng kèm một mối tình duyên Nghe đâu trong lòng vang tiếng hét to kêu "Bao tiền?" "Bao tiền?" (Nhiêu?) "Bao tiền?" "Bao tiền?" (Bớt đê-ê-ê) "Bao tiền?" "Bao tiền?" (Bán không?) "Bao tiền một mớ bình yên?" "Bao tiền?" "Bao tiền?" (Bình yên) "Bao tiền?" "Bao tiền?" (Bình yên) "Bao tiền một mớ bình yên?" (Xey!) "Ây da! Mấy liệng cứ tới mấy liệng hỏi ngộ là - Bao nhiêu tiền một mớ bình yên? - ngộ có bán đâu mà ngộ biết!" "Không ấy giờ coi Văn nghệ đi ha - chưa bình yên đâu nhưng mà nó vui" Em thắc mắc rằng bình yên giá đắt không? Em cũng đôi lần đớn đau và thất vọng Cất giọng hát rống, tiếng nấc vọng chất đống vào góc phòng em khóc ròng Có người cũng cố đến mở trái tim từng đóng cổng Đâu biết giờ nó chỉ là khu rừng trống rỗng Trơ trọi biển báo em đã quên động lòng Xoa dịu vô ích xin người đừng nhọc công Vì đã không còn, niềm vui trong những ngày sống mòn Đêm khuya lòng lại như có trống dồn Như những vong hồn bủa vây, không tiếng ồn nào ở đây Tâm trí nhốn nháo như đốt pháo, đếm cừu đi ngủ một hai ba rồi bốn sáu Cuống cuồng trong hoảng loạn, nỗi buồn không mãn hạn Cơn cuồng phong đang mang chạng vạng kêu chân trời soi sáng Soi vết rạn trên thân người tôi đoán Là niềm đau đã biến em thành người bạn vâng lời thôi oán trách một câu hỏi là Let's go! "Bao tiền một mớ bình yên?" Thiên hạ này nói mình điên Ai đời ai bán bán mà mua Liều thuốc xóa đi ưu phiền "Bao tiền một mớ bình yên?" Tặng kèm một mối tình duyên Nghe đâu trong lòng vang tiếng hét to kêu "Bao tiền?" "Bao tiền?" (Au!) "Bao tiền?" "Bao tiền?" (Bớt đê bạn à) "Bao tiền?" "Bao tiền?" (Chị Su) (Chị bán cho em hông?) "Bao tiền một mớ bình yên?" "Bao tiền?" "Bao tiền?" (Bình yên) "Bao tiền?" "Bao tiền?" (Bình yên) "Bao tiền một mớ bình yên?" (Yah) Người buồn cạnh có vui đâu bao giờ - bao giờ? (Yeah-yeah-eh)