Đến chiếc lá cũng cần có nhau Sao em không giữ nổi yêu thương? Lạc về đâu giữa cơn giông chiều về? Lá cứ trôi buồn miên man "Dậy, dậy, dậy, dậy đi con à! Mau dậy ăn sáng nè con trai" "Chín giờ mặt trời đã mọc rồi mà mày còn ngáy nữa" Vẫn ổ bánh mì, bơ đậu phộng và phô mai Chỉ là sau bữa điểm tâm này con phải chọn một trong hai "Con trai muốn theo ba hay con trai muốn theo mẹ?" Câu hỏi từ Hội thẩm lúc ba nó dẫn ra tòa Im lặng không trả lời, lồng ngực có chút đau nhẹ Rằng nó chỉ muốn họ ở bên nhau, cớ sự vì sao phải xa nhà? Tài sản được chia đôi và cái tôi lên ngôi họ đoạn tình Không thể nào chọn được ai nên cậu trai đợi ai để chọn mình Bắt đầu ghét bỏ chuyện học cho là chẳng việc gì cần Nó có hai người bạn bên nó là nhịp và vần Tự nhốt mình trong phòng, tâm sự qua những thanh âm Quyết định từ bỏ hoặc là đi tiếp con đường phía trước nó quá xa xăm Ông đã thở dài Vì ba con là sỹ quan, mẹ đã hạ thấp đi sự tự tôn nên ba nghỉ ngang Nhưng ba có biết mẹ con cũng chỉ đang bối rối và tìm mối nối lựa lời hàn gắn như sợi chỉ đan Nó huyễn hoặc mình phải rắn chắc như là hòn sỏi Cắn răng và chịu đựng đến khi nào mình còn nổi Bỗng dưng có nước mắt lăn vệt dài trên bờ mi Và bỗng dưng cái tiếng nấc trong lòng ngực không rời đi và khi Khi đêm còn lại trong ký ức Em giữ một thời ta êm ấm Có nước mắt đẫm lăn vệt dài trên mi Qua đi thật rồi cơn mơ ấy Miên man chuyện buồn riêng em thôi Bỗng có nước mắt rơi thật nhiều hôm nay (hôm, hôm, hôm) Hôm nay đã đủ tuổi, nó được nhận vào làm quán kia Pha cà phê, bưng bê, chạy bàn và bán bia Ngủ trễ, dậy sớm, bất kể sáng khuya Đi làm mắt nhắm, mắt mở, ông chủ liếc bảo ráng nhìn, ráng tia Nhủ lòng phải nỗ lực, không tỏ vẻ ngại khổ cực Đôi lần mồ hôi nhỏ xuống cay xè mắt lại đỏ rực Từng chơi vơi tại chỗ vực, rồi bỗng một ngày có được Cái gọi là vị trí mới, lên mặt và dại ngỗ ngược Tiếp tục lựa chọn phương thuốc cầm chừng Thứ khuất tầm nhìn bằng những bữa tiệc thâu đem suốt sáng, chơi tới lúc bất cần rồi lại vỗ ngực Hay sẽ cân nhắc làm khách lữ hành, soi rọi tìm kiếm con đường chữa lành Luyện tập cẩn ngôn như thể một loại bổ dược Khi ta đã mãi đi phương xa mong cầu tìm thấy kho báu Trong khi nó đã sẵn có tồn tại nơi mình nương náu Hành trình làm chiến binh phá vỡ luật muốn so đấu Tới một ngày trở thành trọng tài tuân thủ qua bài học xương máu Gặp được nhau là cái duyên Mà cái duyên thì không thể nói trước Mở rộng lưu lượng trái tim Như biển hồ không phải mét khối nước Sẽ chưa có nút mở nếu không xuất hiện nút thắt Vận may và số mệnh không hẳn nằm trên xúc xắc Và ta đã lướt đi nhẹ qua cơn khủng hoảng và bước không ngại sa chân Rồi một ngày cất bước chạy ra sân khiến họ phải ngước nhìn trước Alen và Khi đêm còn lại trong ký ức Em giữ một thời ta êm ấm Có nước mắt đẫm lăn vệt dài trên mi Qua đi thật rồi cơn mơ ấy Miên man chuyện buồn riêng em thôi Bỗng có nước mắt rơi thật nhiều hôm nay