Cười giữa nơi đông người cho người đứng lại nhìn ta Cười cho thế nhân, cho những bước chân vội vã Muốn cười vào gió cho tiếng bay đi mãi xa Cười cùng những ưu tư giữa đêm đông không nhà Cười vào tờ báo, cười vào tivi, cười cho mình bất lực Cười lăn lộn, cười giàn giụa, cười cho người vô tình thất đức Cười như chưa bao giờ được cười, nụ cười méo mó Như căn nhà tình nghĩa vẹo vọ xung quanh là cảnh vỗ tay reo hò Với đôi vai đang mang những lo toan phải cáng đáng nối dài năm tháng Nên cười rồi bật một bài nhạc vàng, và đôi chân tôi lại lang thang Chỉ nên tin những cái xác đáng, Do đó sách vở là một thất bại hoàn toàn Khi họ vẽ một tương lai xán lạn và nói tôi phải lạc quan Nhưng có vẻ là tôi đã thấy nhiều thứ khác Sau ánh hào quang là những tạo tác có màu xám, tất thảy đều hư hoặc Tất cả khiến tôi hoài nghi, và càng nghĩ càng buồn cười Cười như nắc nẻ để giấu những giọt nước mắt bất trị đang tuôn rơi Cười giữa nơi đông người cho người đứng lại nhìn ta Cười cho thế nhân, cho những bước chân vội vã Muốn cười vào gió cho tiếng bay đi mãi xa Cười cùng những ưu tư giữa đêm đông không nhà ♪ Tự thấy mình là điên, tự thấy mình là kẻ chểnh mảng Thích ra vẻ khệnh khạng, một thằng xỏ lá ba que bệnh hoạn Cả cộng đồng chỉ trỏ vì có thằng điên cứ cười rất không lý do Vì tôi đang nhìn tờ báo mới ra sáng nay với bao bất công ghi rõ Nhưng mà mình tôi thì làm được gì, chỉ có thể cất tiếng cười mà thôi Tiếng cười già cỗi tức tưởi mà tôi Gửi tới xã hội với những con người giả dối Mọi người xá tội, tôi cười xã hội những tưởng để cho vui Ai ngờ cũng giúp người đỡ mệt mỏi trên con đường về gió bụi Để cười như điên, quên ưu phiền, quên mọi điều chướng tai Cho vô vàn lo toan đó tan như khói chiều sương mai Cười vốn chẳng mất sức, cười càng chẳng thất đức Cười xua đi uất ức, cười thương tấm thân cực Tôi là kẻ cười nụ cười vị mặn chát cho cuộc đời Cười như người ca sĩ khi nhận một bài hát khó thuộc lời Bàn tay đó buông lơi, trang viết vò nhàu trên nền đất Tiếng cười người thi sĩ đã cạn lời khi sầu lên đến mắt Cười giữa nơi đông người cho người đứng lại nhìn ta Cười cho thế nhân, cho những bước chân vội vã Muốn cười vào gió cho tiếng bay đi mãi xa Cười cùng những ưu tư giữa đêm đông không nhà Người ta có thể khóc khi vui nên cũng có thể cười khi buồn bã Để buông thả cho dòng đời cuộn qua và kéo mình cuốn xa Và luôn cả những ký ức vốn không muốn nhớ ghi kín trong cuốn vở Từng luôn ngóng luôn chờ nhưng nó chưa từng đến bao giờ Thế nhân đâu để tâm một kẻ bình thường trong nhân thế Thứ phế vật đạo lý nhân văn không bằng những đường cong thân thể Đó là lý do mà nhà thơ cười, vì đời xếp gã ta ở dưới Những chân, cẳng, ngực, mông của một lũ đĩ thõa sa đọa đương thời Rời khỏi nhà ra đường đời, thấy thầy cô dạy nhiều điều sáo rỗng Bước chân liêu xiêu đảo vòng vì đời tát mình tiêu điều ảo mộng Cười để giữ lòng không xao động Vì đạo đức xã hội ngày nay chỉ là hình thức như Ủy ban phường tổ chức diễn tập phòng chống bạo động Nào ta cùng cười cho đôi mắt này, chúng đã thấy quá nhiều Cười cho nền giáo dục chỉ biết bám lấy giáo điều Cười cho lớp trẻ ngày nay, chúng đã bị tẩy não Cười cho người lớn ngày nay, nhân cách chỉ vậy sao? Cười cho nơi tăm tối có chút ánh sáng rọi đến Cười cho anh Công Lý, người được bao người đang gọi tên Cười cho sự thật mong một ngày mai nó phơi bày Cười cho chút tình người, vốn chẳng còn có ở nơi này Cười giữa nơi đông người cho người đứng lại nhìn ta Cười cho thế nhân, cho những bước chân vội vã Muốn cười vào gió cho tiếng bay đi mãi xa Cười cùng những ưu tư giữa đêm đông không nhà