Đã có lúc ấm áp đôi tay Cùng nhau nhìn lên trời cao Đến phút cuối em bước ra đi Làm sao để giữ được em Tìm hoài hình bóng lúc ấy Tìm hoài cảm giác bối rối Lòng này anh đã cố nói đừng đi Buổi chiều hôm ấy khuất lối Chìm vào bóng tối nhứt nhói Lệ nhòe hoen mắt chẳng thể ngừng rơi Ở nơi đó em có vui không? Người bên em có giống anh không? Họ có biết những lúc em đau Cần chia sớt với những u sầu Về bên anh gió lộng đồi hoang Ở bên anh yên giấc mơ màng Ngồi đây nghe tiếng lòng thở than Chờ mong ai hơi ấm nhẹ nhàng Dù rằng một giây nữa thôi Ghì chặt bờ môi xiết ôm Đừng vội vàng quên Rời xa anh mãi
Xin đừng đi Anh cần em nhớ em Lá vàng rơi xuân hạ tới Đông và thu nhớ em
Anh có thể vẽ em thật kiêu sa Nét ngọc ngà trên áo còn thêu hoa Phút chạnh lòng anh cứ tưởng là khi xa Sẽ không buồn với những thứ mình đi qua Em ơi Thanh xuân này ngắn ngủi Đôi giấy nhỏ làm sao viết thành văn Tơ vò còn vương lại khe núi Ôm cả bầu trời niên thiếu có đành chăng? Em biết không mùa xuân chẳng trọn vẹn Tim lạc đường khi ta chẳng thấy nhau Nhìn trăng kia vàng còn treo trước đầu ngõ Giờ em đi rồi mùa hạ hôm ấy đâu? Anh chẳng ước Mình như là cánh chim Bay giữa muôn trùng đất mẹ này bao la Anh muốn được nghe giọng em nói Muốn thấy em cười bình yên Chẳng sao cả Về bên anh nhé em Cầm tay anh nhé em Cùng bên nhau và sưởi ấm đêm đông Buốt giá Lòng anh thương nhớ em Chìm vào trong giấc mơ Để con tim Một lần nữa kêu tên Vì đôi lúc anh thấy em giận anh quá nên thôi Hình bóng ấy có thể phai nhòa Nhưng chẳng xa xôi Cành phượng vĩ kia đã đâm chồi thay lá đơm bông Thì thôi nhé em cứ ở lại giây phút Ta mong...