Đêm dần buông Chỉ có đôi ta Đứng đây hơi buồn Nhấm nháp những suy tư Của ngày hôm qua vừa đây Đã xa Riêng mình ta Vẫn mãi lang thang dưới ánh chiều tà Vẫn nỗi nhớ miên man Ký ức bên em Bây giờ đang ở một nơi xa Chỉ cần bên nhau như những ngày ấy Anh sẽ cùng em đi hết tháng ngày Để trong cơn mơ anh chẳng tìm thấy Để anh bơ vơ mãi phút nơi đây Tình yêu khi xưa đôi ta vụn vỡ Trong một chiều mưa hai đứa chia tay Chỉ cần cho anh được thêm một chút Cho anh được gần bên em Xin lỗi vì những cuộc điện thoại Đã làm phiền em với nửa kia Dưới góc phố lặng thinh Tiếng bước chân chậm chạp Lúc giữa khuya Tất nhiên thì anh cũng như họ Chọn buông bỏ để em thấy yên bình Còn riêng phần anh Thì lại thầm trách mọi thứ Trái ngược với duyên tình Em Lúc mình buồn nhìn trời và thở mắc Mưa tháng bảy là cơn buồn dào dạt Lẫn về tình yêu mà anh đã lỡ mất Hẳn ai cũng từng nếm phải Cảm giác trống trải Trong lòng mình em ha Như em cũng từng đau khổ vì họ rồi Lại thức trắng bao đêm qua Nếu ta có dịp ngồi lại Thì anh xin phép kể cho em nghe Bình yên của anh thì cũng giống như họ Là có em ngồi phía sau xe Là buộc phải cố lượm lặt được hết Những thứ trước kia đã xa mình Là em hồi đó hay là anh bây giờ Cô đơn đứng giữa ngã ba tình Hoàng hôn tháng bảy Chưa bao giờ Giết chết trái tim buồn bã đã cũ mềm Bầu trời đêm nay lại có mưa rơi Qua ô cửa cũ đã phủ rèm Em Anh còn chẳng dám khẳng định Mình đã nhớ về em bao nhiêu đêm Nhưng sau tất cả thì chỉ có Anh và anh tự buộc mình yêu em Chỉ cần bên nhau như những ngày ấy Anh sẽ cùng em đi hết tháng ngày Dù chờ ngàn năm anh vẫn ở đấy Dù anh đã cố gắng nghĩ đến em Rồi trong nhân gian bao nhiêu người đến Thanh xuân này anh chỉ muốn bên em Dìu nhau đi qua những con phố dài Chỉ yêu đôi ta chẳng biết đúng sai Vì sao?