Anh không có đủ mạnh mẽ để có thể giữ em lâu Anh không có đủ tỉnh táo để có thể nhớ ban đầu Là lúc mỗi lần anh say, anh luôn ngắm nhìn tấm ảnh Nhưng chỉ tiếc rằng là người trong ảnh là em và họ chứ không phải anh Anh là kẻ khờ ngu ngốc, chỉ biết yêu mỗi một người Trao đi tình yêu dại khờ, chỉ mong em có được nụ cười Anh chưa từng nghĩ mình sẽ quên, nhưng tâm trí anh vẫn cố nhớ Anh vẫn chưa từng nghĩ mình sẽ đau, nhưng yêu một người thì vẫn chờ Anh chưa từng nghĩ mình sẽ quên được hết tất cả hồi ức mình bên nhau Anh đã từng ước mình sẽ sống với nhau đến khi tóc trắng ngả bạc màu Có lẽ quá khó để quên một người Đến khi thế giới mất đi một nụ cười Anh chưa từng nghĩ mình sẽ quên được hết tất cả hồi ức mình bên nhau Anh đã từng ước mình sẽ sống với nhau đến khi tóc trắng ngả bạc màu Có lẽ quá khó để quên một người Đến khi thế giới mất đi một nụ cười ♪ Say rồi, anh đã không biết mình uống bao nhiêu Nhưng lon bia rơi vãi ra đất thì chắc chắn nó cũng rất nhiều Anh đã cố tình không nghĩ đến em Mượn cơn say chỉ là cái cớ vô tình trói buộc hòa quyện với đêm Như hạnh phúc mà em đem mất Chỉ còn lại là nỗi đau thương Cơn mưa kia muốn trút hết tất cả Giờ niềm đau trở thành nỗi vô thường Em à Anh ước giờ này em ở bên anh Anh ước mình say thì em ở bên cạnh Hóa ra tất cả cũng chỉ là giấc mộng Tại sao ngay bản thân mình lại không thương? Trong cơn say anh mất đi bình tĩnh Muốn gọi cho em nhưng sao lại không được? Anh toàn chìm đắm kí ức và nỗi nhớ Anh ước trở về bên em ngay lúc này Nhưng điều ước cũng chỉ là điều ước Muốn có được em thì phải làm sao đây? Em à Tại sao anh khóc như kẻ vô tri? Tại sao lúc đó em lại ra đi? Tại sao cơn say không ngăn được nỗi nhớ? Tại sao em yêu ai khác mà anh vẫn chờ?