"Không bao giờ, Không bao giờ, Không bao giờ" "Đó chỉ là cái cớ của anh, cái cớ của anh, cái cớ của anh" ha, ha, ha Sài Gòn ngày xưa, ấp ủ tình yêu của anh từ những thế kỉ trước Anh có thể làm những điều tuyệt vời mà bản thân họ chẳng thể nghĩ được Sài Gòn ngày xưa, là những cuộc chiến nhưng không thể giết được tình yêu (ooh, không thể giết được tình yêu) Còn nhiều điều mà mình thiếu Sài Gòn ngày xưa, thương xá tắc thiếu gia bóng bẩy cùng cô ba Anh dắt em qua những khu thương mại sầm uất tấp nập người vô ra Sài Gòn ngày xưa, trên đường phố những chiếc vespa và 67 Nhưng vẫn còn đâu ở vùng ngoại ô những chiếc xe tank đầy máu chảy Sài Gòn ngày xưa, chiều thu tím biếc nhẹ đưa tà áo gái Gia Long Hò hẹn nơi góc quán nhỏ sau giờ tan hoc đó là điều mà ta mong Sài Gòn ngày xưa, ví mặt em đẹp, như hòn ngọc của Đông Dương Rồi chàng nghệ sĩ hoài mơ trong đó tạm quen chuỗi ngày dài phong sương Sài Gòn là em, anh là Gia Định ấp ôm trong vòng tay ấm áp Đưa đi em về trên đi về công lý, mặc kệ đông phong chẳng thấm tháp Sài Gòn ngày xưa, bình minh ánh vàng ta cùng hàn huyên nơi nhà hát Một chút hoài niệm về thời đẹp nhất anh đem hòa quyện vào bài nhạc, oh