Tiếng chiêng gần xa (xa), dáng ai dần qua (qua) Mắt sao lệ hoen ướt mi (i-ì) Em giã từ, quay lưng lên kiệu hoa dẫu cho lòng đau Mẹ cha khốn khó, em gả cho người ta (cho) Ngọc ngà đổi lấy xuân thì (xuân thì) Bỏ lại sau mối tình, từ này ta chẳng thể gặp nhau Hạ đầu tam bái nước mắt rơi, tuy cười mà lòng em bao buồn đau Trách thiên địa sao nhẫn tâm Thầm trách đau buồn cho phận hồng nhan xót xa vô vàn Tựa như tro tàn Từng giọt đắng trên khóe môi, em giờ về làm dâu cho người ta Trách duyên tình bao trái ngang Từ nay em mất đi nụ cười, buồn than thân xứ xa quê người Cuộc đời em dang dở từng trang Ải mỹ nhân ta còn không biết ở đâu mà lo Đã cãi mẹ cha, rồi bị phong ấn mất khăn mùi xoa Do tình yêu này không đông đủ, phủ bạc mạ vàng càng không có giá Phá cơ thể bể ra làm hai, sửa lại con tim chai như sắc đá Trải qua nhiều mối tình thương, biết là vướng phải tình trường Đã không đủ để yêu thương, để em ngủ ở trên giường Bên người thương chúc em được vui, thôi thì tôi đến trao niềm vui Đôi ta đến đây là thôi, em cầm hoa tay đeo nhẫn cưới Oán than phận héo úa, tựa như đóa phong lan (an-an-an) Đớn đau vỡ tan (an-an-an) Mẹ cha khốn khó, em gả cho người ta (cho) Ngọc ngà đổi lấy xuân thì (xuân thì) Bỏ lại sau mối tình, từ này ta chẳng thể gặp nhau Hạ đầu tam bái nước mắt rơi, tuy cười mà lòng em bao buồn đau Trách thiên địa sao nhẫn tâm Thầm trách đau buồn cho phận hồng nhan xót xa vô vàn Tựa như tro tàn Từng giọt đắng trên khóe môi, em giờ về làm dâu cho người ta Trách duyên tình bao trái ngang Từ nay em mất đi nụ cười, buồn than thân xứ xa quê người Cuộc đời em dang dở từng trang Hạ đầu tam bái nước mắt rơi, tuy cười mà lòng em bao buồn đau Trách thiên địa sao nhẫn tâm Thầm trách đau buồn cho phận hồng nhan từ đây dở dang (ah-ah-ah, hu-hú) Từng giọt đắng trên khóe môi, em giờ về làm dâu cho người ta Trách duyên tình bao trái ngang Từ nay em mất đi nụ cười, buồn than thân xứ xa quê người Cuộc đời em dang dở từng trang