Có người đến, có người đi và có người ở lại Có lúc khôn và cũng có lần nhỡ dại Có lúc tủi, có lúc vinh và có lúc thăng hoa Có ngày cười, có ngày khóc và có ngày hoan ca Đời cho ta quá nhiều thứ Ta chưa cho đời được nhiều Đến bây giờ vẫn chưa học được cách làm sao để lời được nhiều Mười năm như một bức hoạ, cũng may là trời đỡ xám hơn Thứ mà ta học được nhiều nhất là cách xin lỗi và lời cám ơn Mặt trời là cái bếp lớn Còn tia nắng là than hồng Mỗi ngày mà ta thức dậy Ta chỉ mong được an lòng Hoàng hôn là dải lụa Còn màn đêm là tấm chăn Mỗi đêm ta ngồi ta viết, ta chỉ mong không bị cấm ngăn Nhởn nhơ trên con đường vắng, tự nhủ mình không cần tăng ga Lắng nghe cuộc đời như lá, lá rơi nghiêng như Trần Đăng Khoa Lời ca là chất kích thích, cho cuộc đời thêm phần thăng hoa Âm nhạc là cô gái đẹp, ta và nhạc bao lần trăng hoa Cuộc đời này có được mấy lần mười năm? Sống làm sao khi khó, còn được có những người thăm Nhắm mắt và hồi tưởng, chẳng có đâu mà dài Giống như LK ta vẫn tự hỏi nhiều khi Đen Vâu là ai Có cánh hoa nào không tàn Có giấc mơ nào không tan Hát để tâm tư vén màn Thả mình xuôi với mây ngàn Lòng mình vẫn chưa ngăn nắp Nhìn lại buồn vui tháng năm Một đời này ta sẽ có mấy lần mười năm? Tâm hồn của anh, anh không chắc nó hợp thời đại Anh níu những cành cây khô và mong ngày sau lá rợp trời lại Mọi thứ ngày càng phát triển, sao chúng ta càng bị bất an? Anh sống giữa lòng thành phố, nhưng lại mơ về thị trấn hoang Hoài niệm là thứ đồ chơi, ta càng lớn lại càng không chán Gom từng chút, từng chút, từng chút như con dã tràng không cần công cáng Nó là thứ tài sản vô giá, không ai mua và cũng không bán Thấy lẻ loi như con chuồn chuồn, bay chơ vơ trên mặt sông thoáng Con người cũng như con chim, sáng kiếm ăn chiều bay vào tổ Con nào cũng như con nào, chẳng con sướng chẳng con nào khổ Con người cũng như con chim, chiều về tổ sáng thì kiếm ăn Ngày mải mê đi tìm cơm gạo, đêm co mình dưới một miếng chăn Cuộc đời là nồi cá kho, muốn nó ngon phải kho nhiều lửa Có quá nhiều thứ mưu cầu, ta chỉ cần được no nhiều bữa Ta nhận của đời quá nhiều và ta cần phải cho nhiều nữa Và chỉ mong trong những đêm đông, mẹ không còn phải ho nhiều nữa Có cánh hoa nào không tàn Có giấc mơ nào không tan Hát để tâm tư vén màn Thả mình xuôi với mây ngàn Lòng mình vẫn chưa ngăn nắp Nhìn lại buồn vui tháng năm Một đời này ta sẽ có mấy lần mười năm Tao đã từng đứng dưới cùng và đã từng việt vị Tao đã nhận những lời khen và cả lời miệt thị Và tao tin nó vẫn còn đó vẫn chưa hề triệt tiêu Mười năm qua tao vẫn cố gắng làm nhạc người Việt chill Mấy thằng ghét tao, tụi nó cũng đã bỏ cuộc Tao vẫn là con đóm đóm, tụi nó cháy như bó đuốc Tao lập loè cả cuộc đời, tụi nó đã tắt từ lâu Thời gian là thứ diệt cỏ ghê hơn cả thuốc trừ sâu Mười năm tao vẫn là tao vẫn không khác mấy Từ nhạc ra ngoài đời thường vẫn thân xác ấy Có người nói tao thay đổi Không! là tao thích nghi Bật cười trước những phán xét, người đời thích nghi Tao sẽ vẫn rap tiếp cho bản thân tao trước Khi mà tao còn thở, khi mà chân tao bước Khi tao còn lo lắng cho những người ghét tao Dõi theo thằng không bỏ cuộc, mệt mỏi biết bao Bước vào cuộc chơi tao không có gì để mà mất cả Cách mà tao kiếm tiền là niềm vui vượt lên trên tất cả Con đường do tao chọn và tao cam tâm bước Tao thà chìm dưới đại dương còn hơn bị tan trong nước Có cánh hoa nào không tàn Có giấc mơ nào không tan Hát để tâm tư vén màn Thả mình xuôi với mây ngàn Lòng mình vẫn chưa ngăn nắp Nhìn lại buồn vui tháng năm Một đời này ta sẽ có mấy lần mười năm