Người giờ còn đây không? Thuyền này liệu còn sang sông? Buổi chiều dài mênh mông, lòng người giờ hòa hay đông? Hồng mắt em, cả bầu trời đỏ hoen Ta như đứa trẻ ngây thơ, quên đi tháng ngày ngu ngơ Người là ngàn mây bay, mình là giọt sầu chia tay Người cạn bầu không say, còn mình giãi bày trong đây Này gió ơi! Đừng vội vàng lắng nghe được không? Gió mang hương về, giờ em ở đâu? Vương trên môi nụ hôn của ai Để bây giờ tình ta sẽ không bền lâu được thêm nữa đâu Xin em hãy cứ đi đi thật xa Đừng về đây níu kéo những thứ Vốn không thuộc về một người vô tâm ♪ Xa nhau, xa nhau, thôi thì nỗi nhớ hà cớ gì người mang? Bên nhau không lâu, như là tờ giấy người thấy này nghìn trang Vậy hãy để màu nắng phiêu du, phiêu du trên đỉnh đầu Và sẽ nói em nghe, em nghe câu chuyện này là Cả bầu trời vàng, đỏ, tím, xanh xanh Em luôn tồn tại ở trái tim anh Thuở mới niên thời tay nắm tay Cành lá me vàng ôm đắm say Nhẹ nhàng lá rơi Đọng lại vấn vương ven đường Mà vì lòng còn thương lắm, ngậm ngùi mình tôi gánh phiền lo Thương chẳng thể buông, em có đâu ngờ Trên khóe miệng cười tôi khóc trong tim Em ở cạnh người, môi mắt em vui Thôi chắc đành vậy, cạnh tôi thấy em buồn Tôi chẳng đành lòng nhìn môi mắt em sầu Thương lắm rồi giờ đành buông để người đi Tôi sầu Gió ơi, xin đừng lấy em đi Hãy mang em về chốn xuân thì Ngày nào còn bồi hồi tóc xanh Ngày nào còn trò chuyện với anh Em nói em thương anh mà, nói em yêu anh mà Cớ sao ta lại hóa chia xa Đóa phong lan lặng lẽ mơ màng Nàng dịu dàng tựa đèn phố Vinh Đẹp rạng ngời chẳng cần cố xinh ♪ Có hay đâu em chỉ xem tình tôi Như mây trôi lạc giữa trời kia Chén men sầu làm sao vơi đi niềm đau mà em đã trao Bao câu hẹn ước ta bên cạnh nhau Vội quên mau, thương đau cạnh tôi Bởi em đi rồi Ngồi với đơn côi Thấy thương thu sầu Tàn nắng (tàn nắng) Tôi đau