Phật từng nghe qua bài ca dao Mà sao vẫn không độ nàng Một tiếng mõ không che đi vạn ý phàm Là bỉ ngạn hoa phủ tương tư Đường xưa loang lổ vết máu Mộng này chết, đoạn một khúc tơ sầu Trùng phùng nơi Giang Hải thâm sâu Nàng có muốn quay đầu không Nàng cố chấp như chưa tin vào ý phật Thủy triều lên phi điểu bay cao Trần gian không còn ái ố Nguyện một kiếp độ nàng thoát Tam Đồ Hồng trần lâm ly vạn trang kinh Chẳng mong sẽ không nhòa đi Và có lẽ trăm năm ta chẳng thấy nàng Từ ngày hoa khai, chờ mong ai Bần tăng không còn gõ mõ Đường về tới chùa này vắng một người Chỉ cười khi Giang Hải qua đi Nàng có thấy yên bình không Lạc hoa hữu ý hay vô tình nước chảy Chờ ngày âm dương cùng thê lương Phật trên cao chẳng trông thấy Để mình hắn độ nàng thoát luân hồi Trùng phùng nơi Giang Hải thâm sâu Nàng có muốn quay đầu không Nàng cố chấp như chưa tin vào ý phật Thủy triều lên phi điểu bay cao Trần gian không còn ái ố Nguyện một kiếp độ nàng thoát Tam Đồ Hồng trần lâm ly vạn trang kinh Chẳng mong sẽ không nhòa đi Và có lẽ trăm năm ta chẳng thấy nàng Từ ngày hoa khai, chờ mong ai Bần tăng không còn gõ mõ Đường về tới chùa này vắng một người Chỉ cười khi Giang Hải qua đi Nàng có thấy yên bình không Lạc hoa hữu ý hay vô tình nước chảy Chờ ngày âm dương cùng thê lương Phật trên cao chẳng trông thấy Để mình hắn độ nàng thoát luân hồi