Buồn, tí tách như giọt cà phê Ta chết đi khi còn quá trẻ Dẫu biết lên chuyến xe là thế Đi xa rồi biết đâu mà về Buồn, khói thuốc trên bàn cũng dần buông Mưa kia nặng hạt nên đành trút dần xuống Rượu nào chả nhạt đi sau vài lần uống Ừ thì em nên quên anh ngay lần đầu (buông) Em nên quên anh ngay lần đầu (buông) (Em nên quên anh ngay lần đầu buông) Em nên quên anh ngay lần đầu (buông) (Em nên quên anh ngay lần đầu buông) ♪ Thà bị ruồng bỏ với chính bản ngã thật sự của anh Hơn là được yêu thương với cái thứ mà anh không muốn trở thành Anh không thể tốt với em, như là điều em mong có từ người khác Nên phần lớn những việc anh cố với em nó chỉ là quá mất thời gian Điều ta ngộ nhận rằng gắn bó, nhưng đường lại bước song song Em luôn có lý do để cho đi còn anh thì quen làm không công Em từng nghĩ anh yêu em rất nhiều nhưng mỗi nuông chiều cũng làm không xong Thì có lẽ ở anh cũng chẳng còn gì để mà em phải trông mong? Và tụi mình vẫn luôn vội vàng, thay vì cứ thử thong dong Anh biết mình còn mù quáng, nên từng muốn trời cao động lòng Ừ thì thêm một lần nữa, yêu một người cũng làm không xong Anh vốn là thằng ích kỷ, yếu đuối mới để cơn đau tòng ngòng (em) (Và tụi mình vẫn luôn vội vàng, thay vì phải cứ thử thong dong) (Anh biết mình còn mù quáng, nên từng muốn trời cao động lòng) (Ừ thì thêm một lần nữa, yêu một người cũng làm không xong) (Anh vốn là thằng ích kỷ, yếu đuối mới để cơn đau tòng ngòng (em) Người giấu nước mắt gượng cười trên môi Người cố sống đến ngày nào phai phôi Ở trên đời... Sao toàn những điều gian dối? Người đã có thể mặc kệ thương đau À ừ thì đã hấp hối, hấp hối đến chương sau Nếu không phiền Thôi thì xin được quá giang Và em trở thành ngoại lệ mà sau nhiều lần anh thử quên mất Anh quên được những ngày buồn, còn ngày vui lại cần em nhất Anh viết tiếp câu chuyện của mình, như sợ rằng mai sẽ không còn nữa Anh quanh quẩn mãi trong thực tại, thực tại của anh là những ngày xưa Em không cần dọn nếu anh bày bừa, vì như thế sẽ dễ tìm kiếm Anh nhớ nơi đặt những thứ thân quen, nếu có lạc, anh tự kiểm điểm Anh chán mọi thứ mới mẻ, nên có vẻ đôi lúc phiến diện Anh trở nên quá thực tế, giờ đâu còn mơ mộng là lẽ dĩ nhiên (Anh trở nên quá thực tế, giờ đâu còn mơ mộng là lẽ dĩ nhiên)