Ta ngồi trên tầng cao cạn hết chén say một mình Nhìn ra ô cửa xa ngoài kia, liệu có ai đang giống ta? Yêu từng yêu và đau từng đau, khóc cũng nhiều rồi Và ta nghĩ tình yêu là khói, rồi cũng sẽ tan mà thôi Không còn tay nắm tay, vì ai rồi cũng đổi thay Và đâu biết mai sau đời sẽ xô ta về đâu? Cớ sao ta lại đau đến thế, cứ buồn đến thế Khi tình yêu tan vỡ? Và sau những tàn phai, ta nhớ hoài giọt lệ em rơi khi nói chia tay Mỗi khi ta nhìn ra phố vắng, lòng chợt héo hắt Giờ thì tiếc nuối chiếc hôn ngày xưa Chuyện hôm qua xa rồi nhưng khi nhớ về Lại khiến tim ta lặng im, chết giữa đêm dài Em à! Chúng ta... Chúng ta dành phần lớn quãng đời để gieo lầm lỡ ngày sau tiếc nuối Anh không chọn cho mình tiêu cực nhưng ôm cả thảy mà đâu biết tới Giá như học được cách chấp nhận chắc sẽ có lúc cơn sầu biết vơi Những im lặng giết chết chuyện cũ, đôi khi anh ước niềm đau biết nói Chỉ là khoảng cách chẳng rõ khi nào bỗng chốc như một bức tường vô tận Chuyện mình vẽ lên dù thật đẹp nhưng không thể xóa những nét tô đậm Chỉ là cố tìm một góc yên bình rồi lại vô tình ích kỷ với bản thân Chỉ là chuyện hợp tan thôi mà sao khi ta nhắc lại tim vẫn đau vạn lần Cớ sao ta lại đau đến thế, cứ buồn đến thế Khi tình yêu tan vỡ? Và sau những tàn phai, ta nhớ hoài giọt lệ em rơi khi nói chia tay Mỗi khi ta nhìn ra phố vắng, lòng chợt héo hắt Tiếc nuối chiếc hôn ngày xưa Chuyện hôm qua xa rồi nhưng khi nhớ về Lại khiến tim ta... Và cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, chỉ là mình thôi theo dõi nhau Thay vì đem đến những tiếng cười thì ta lại không mặc nhau nỗi đau Ta đều ghét sự tan vỡ nên sự xa cách này do lỗi đâu em à? Chỉ là mình thôi theo dõi nhau Cớ sao ta lại đau đến thế, buồn đến thế khi tình yêu tan vỡ? Và sau những tàn phai, ta nhớ hoài giọt lệ em rơi khi nói chia tay Mỗi khi ta nhìn ra phố vắng, lòng chợt héo hắt Giờ thì tiếc nuối ho-ho Giờ đây những tàn phai ấy, khi nhớ về...