Chỉ mong sao ngừng gieo nỗi đau khi không thật sự ý thức Cho đến một ngày nọ nó đã ngừng Thôi không còn muốn viết gì thêm về chuyện tình yêu Lòng đã nát tan hay chưa thì cũng đâu rõ vì bận tìm nửa mộng mơ vừa thiếu Nó rút từ trong ví ra mảnh giấy vẽ về hy vọng, khát khao sao chỉ gỏn gọn lòng bàn tay Lạc trên con sóng, càng muốn lặng thì càng say Di chuyển vô thường tựa như chiếc lá vàng bay Ưu tư trong tâm can càng đổ đi lại tràn đầy Tiêu cực nuốt chửng, hình thành thói quen hằng ngày Yêu bản thân nhiều không, Nó nói, "bằng này" Thế mà với chuyện buồn thì vẫn hăng say Thế mà với chuyện buồn thì vẫn hăng say Và nó nghĩ mình ăn may Nên thi thoảng thường tự thưởng cho mình một cốc Old fashion, ít đường hòng sống chậm lại một chốc Suy nghĩ giản đơn tựa như chiếc thuyền độc mộc Đoạn này không biết có nên vần với lộc cộc? Sống chậm mà gấp, thường trả lời cộc lốc Và nếu có thể nó chỉ muốn mình độc thân Tại sao tiên phải học lễ, khi cần phải học nhân Mong kiếp sau là lá cỏ, nếu không hãy là mộc nhân Để tập thứ tha, an yên trên đường đời Giá như anh có thể rời vị trí vẫn thường ngồi Khỏi vùng an toàn nơi mình thường lui, thường tới Tập mở lòng ra để thích nghi môi trường mới Tập chấp nhận để thấy đau khổ là thường thôi Tập đại từ nhân xưng để biết lúc nên nhường ngôi Tập biết hài lòng, cuộc đời này chỉ tương đối Tập cách chống chọi được những điều không lường tới Giá như anh có thể học được cách buông tha Đứng dậy, bước tiếp thay vì mãi vùi trong buồn bã Giá mà anh có thể kiểm soát được cảm xúc Không để nó mặc sức cứ tuỳ tiện mà tuôn ra Giá mà ta vứt được cái tôi lại đằng sau Giá đừng đặt quyền lợi bản thân lên hàng đầu Giá như ai cũng có thể lùi lại một bước để biết được mọi thứ tồn tại đều quan trọng bằng nhau Mọi thứ đều quan trọng bằng nhau Nên là nếu không thể cùng cộng sinh thì cũng đừng tìm cách chứng minh một cái gì đó tồn tại là vô nghĩa Cơn đau nào rồi vẫn thường rất hay âm ỉ Chỉ chưa xác định được ở tâm thất hay tâm nhĩ Ta luôn có vấn đề với con chó đen lầm lì Tiếng gầm rú ồn ào nhưng chỉ tựa đang thầm thì Là câu chuyện của tâm lí vẫn bủa vây tâm trí Là những thứ vô nghĩa trông có vẻ thật thâm thuý Đôi điều vốn giản đơn lại bị phân tích quá nhiều Nên tự thêu dệt thành trăm ý là chiếc nhạc thật lâm li được lọc qua amply Buồn có gì vui mà sao vẫn ngồi chăm chỉ? Bản thân thế nào rồi, sao không hỏi thăm đi? Quan tâm điều gần gũi sao cứ hoài xa xăm chi? Để lòng mình lặng im thay vì luôn ầm ĩ Vài lần nhạt thếch để khi cần hãy đậm vị Như là Hakoota, đêm về ta vẫn thường đem mấy giọt buồn để lại ra nhâm nhi Sao bản thân lạ quá, nên là quay lại thôi Ta cai rượu bởi vì đủ hay ngại môi? Sai lầm thì chỉ mới đây, phải rồi Lặp lại nhiều lần tựa người say phải Ta kẹt trong đau khổ vì không biết thứ tha Quan trọng là học cách thông cảm cho mình trước đã Không còn trách bản thân, thứ ta học được là Nhắm mắt, hài lòng cho những chuyện cũ qua Nhắm mắt, hài lòng cho những chuyện cũ qua Nhắm mắt, hài lòng cho những chuyện cũ qua Đêm buồn sẽ không còn rủ ta Chỉ mong sao cho hận thù chấm dứt Niềm tin ta đem sẻ chia dễ dàng hơn Ngừng gieo nỗi đau khi không thật sự ý thức Việc hơn thua nhau có chăng mang được niềm vui? Sống yêu thương thôi sao giờ đây quá khó? Loài người sinh sôi nên cỏ cây không nơi tựa nương Tìm đâu lối ra khi ta còn hoài cố chấp? Vô thường Vô thường Vô thường Vô thường