Rồi căn phòng xóa đi nụ cười, thay bằng nước mắt Nguệch thêm một vết thương lòng sau bao lần được mất Ôi là những con tim khờ dại Và có ai đến đây khâu lành lại Cung đàn lần nữa vang lên, nghe đâu có người tan vỡ (cung đàn lần nữa vang lên, nghe đâu có người tan vỡ) Sao quên lời anh dặn dò để hàng mi nhoè vậy chớ? (Sao quên lời anh dặn dò để hàng mi nhoè vậy chớ?) Đàn kia yếu ớt thở than bảo rằng em chán đón đưa (đàn kia yếu ớt thở than bảo rằng em chán đón đưa) Đàn khóc lỡ buông mất rồi, ai thay em cười lần nữa? (Đàn khóc lỡ buông mất rồi, ai thay em cười lần nữa?) Ai giữa mưa ngàn chê chán để vệt nắng vàng xẻ ngang? Ai nhường chỗ cho người khác ủi an khiến em tôi lỡ làng? Ai đang đắm say ngỡ chán vì sợi duyên nợ mới mang? Ai là người được thay thế tôi để em đưa vào dĩ vãng? Ai mang niềm vui đi mất để trái tim kia dị tật? Ai nuông chiều em như thế, vị đắng lẫn trong vị mật? Ai mang kỷ niệm đi cất để em phải xem như kỉ vật? Ai vẫn kiếm tìm em mặc cho đêm hôm khuya khoắt, em ơi? Nếu như em buồn thì xin đừng Bởi vì anh đau gấp trăm lần em Vì em chẳng bao giờ phải thuộc về anh Và vì anh chẳng bao giờ lại buông tay em Nếu như em về thì xin đừng xa Vì anh đâu thể vui bằng người ta Người ta có hai người, còn anh một mình Và người ta chẳng bao giờ lại yêu đơn phương Anh thì thi thoảng vẫn hay gặp gỡ cơn mưa Tâm trạng bấy giờ ít nhiều đã đỡ hơn xưa Ngoài kia khẽ lay đưa, lá lặng lẽ thay mùa Hoài niệm như cát bụi, xen từng kẽ tay thưa Thèm cảm giác lại được một lần để mặc nỗi buồn lay lắt Như kẻ điên lạc giữa dòng người mà vẫn miệt mài say giấc Thèm được yêu, thèm cho đi, không quan tâm được hay mất Thèm cảm giác mê đắm điều gì đến nỗi khiến mình ngây ngất Gửi một lời cảm ơn cho vài đêm dài mất ngủ Anh đã kịp vùi chôn những điều vốn từng cất tủ Gửi đôi lời động viên cũng như là điều nhắn nhủ Cho những thứ diễn ra từng không may mắn cũ Nếu nỗi nhớ là thuốc độc thì liệu có nên cắn thử? Ta sợ phải lại tổn thương nên xây nhiều tường chắn phủ Trái tim ta từng như một ngôi nhà vắng chủ Là em bước ra ngăn ta bởi nhiều lớp tường chắn phủ Có cuộc chia ly nào chẳng xót xa? Chén rượu buồn vừa kịp rót ra Có hoài niệm lu mờ thực tại Có chút nợ nay vay mốt trả Có đêm dài háo hức gọi tên Có cơn đau bỗng chợt nhói đến Như chút vị gia vẫn thoảng môi mềm Như là cơn mộng thao thức mỗi đêm Như là niềm tin em gieo vào anh rồi chợt rơi vỡ chỉ trong chốc lát Như ngày nào đó anh bước về nhà nhưng lại thu mình vào trong góc khác Như em khát khao thứ gì đó mộc mạc Đời đâu giản đơn tựa cuốn tập đọc nhạc Rồi thì Về chuyện buồn anh vẫn luôn xốc vác em ơi, em ơi, em ơi, em ơi Về chuyện buồn anh vẫn luôn xốc vác em ơi, em ơi, em ơi, em ơi, em ơi Hẹn em vào mùa thu vàng lá, nơi ngoài em ra, vũ trụ đều tàn tạ (như là niềm tin em gieo vào anh) Nơi thời gian ngừng lại mãi vì không vì sao nào ngang qua Nếu như em buồn thì xin đừng Bởi vì anh đau gấp trăm lần em Vì em chẳng bao giờ phải thuộc về anh Vì anh chẳng bao giờ lại buông tay em (lại buông tay em) Em có hay Thi thoảng ngồi nhìn xa xăm ở trên bầu trời Tự bế tắc đến môi mím chặt, nức nở rằng khi nào quên nhau nổi? Em có còn thi thoảng đàn đúm với đám bạn khùng cho niềm đau vơi? Em có còn khi khoé mi cay, châm vài điếu thuốc nhuộm hoen màu phổi? Em còn sợ cơn buồn mau tới nên mới ngủ mặc kệ sớm mai Những va vấp mà em cán phải không bởi vì rằng số phận ngang trái Em cảm thấy không nên xuất hiện trong chuyện tình kia vì nó thừa thãi Nhưng bài học cuộc đời luôn trao tay đủ nào có chừa ai Vậy nếu như em buồn thì xin đừng Bởi vì anh đau gấp trăm lần em Vì em có bao giờ phải thuộc về anh Vì anh yêu em