Ngày xưa lúc thơ bé, ta thường nhìn mưa hát Và khi cơn mưa như nặng hạt Lại có bóng nước chợt tan Mẹ bảo ta rằng bong bóng mưa Và mẹ cũng đi mãi, trong chiều mưa bong bóng Mẹ đi mang theo câu chuyện buồn Cổ tích bong bóng và mưa Chuyện mẹ ru ngày xưa thật xưa Yêu và yêu có thế thôi, thu về làm mưa không ngớt Bong bóng bên mưa, bong bóng không nghe giá lạnh Nhưng nàng công chúa biết chăng, mưa là người đàn ông dối gian Vì mưa chỉ yêu có chính mưa mà thôi ♪ Chào em, nụ cười hôm qua anh vô tình bỏ lại Ngây ngô cái thời vụng dại, có mảnh tình này ta gửi trao ai Bong bóng ơi đừng vỡ tan, để cơn mưa này còn rơi mãi Ngày ơi xin đừng ngắn lại, để nỗi buồn nặng trĩu đôi vai Anh muốn nói lời cảm ơn, vì dù sao người cũng đến Xin em thôi đừng giận hờn, để rồi quên mất cả cái tên Bọn mình sẽ lớn, mình sẽ khôn trong khúc ca mình viết dở Mình sẽ tìm được hạnh phúc, và lại mang gửi vào vần thơ Em hãy cứ vui và bình yên, nuôi tâm hồn mình rạng rỡ Em đẹp như loài hoa dại, dù mộc mạc, dù đơn sơ Em xứng đáng được yêu thương, được quan tâm và chia sẻ Được ôm ấp và vỗ về, chứ không phải gồng mình mạnh mẽ Anh xin lỗi vì đã ra đi vào cái ngày em vui nhất Khiến em tin vào những giấc mơ, và tin tình yêu đó là thật Xin lỗi vì làm em khóc, rồi nước mắt hòa vào mưa Xin lỗi vì đã ra đi và chẳng thể quay về nữa Yêu và yêu có thế thôi, thu về làm mưa không ngớt Bong bóng bên mưa, bong bóng không nghe giá lạnh Nhưng nàng công chúa biết chăng, mưa là người đàn ông dối gian Vì mưa chỉ yêu có chính mưa mà thôi Thời gian cứ trôi mãi, mang mùa thu đi mất Để đông sang mưa phùn lạnh, để bong bóng vỡ tan Vì trời cho làn mưa giá băng Nàng công chúa bong bóng không còn yêu mưa nữa Dường như không yêu, không giận hờn Nàng khóc nước mắt nhạt nhòa Hòa cùng mưa vào trong niềm đau Cảm ơn em, mong cho em những yên bình