Lá phong nhẹ trôi khơi lại giây phút của những ngày đầu mình gọi tên Phải chăng tận hưởng quá nhiều may mắn nên ngày gần kề em vội quên Ta mãi chạy theo nhu cầu mình muốn, tìm người cạnh bên mỗi khi buồn Dẫu có cô đơn khi màn đêm xuống thì còn một người vẫn đợi em Chẳng còn phải thắc mắc vì giờ lòng này lại hóa thành phiến băng "Sao ta không bất chấp?", vì chắc gì đời này có còn kiếp sau Không ai mong những điều tồi tệ rồi cũng sẽ hiện ngay trước mặt Một ngày nào đó anh sẽ phải dừng chiến đấu với điều không có thật Rồi cũng sẽ đến lúc thôi, ta sẽ phải yêu một người khác Chỉ tiếc rằng đôi chúng mình chẳng cùng cạnh nhau chung tay mà cười nói Nằm tận sâu thẳm ở trong lòng, liệu có phần nào em lắng đọng? Sao ta không thử một lần vì nhau dẫu biết đời người còn ngắn hạn Thời gian trôi qua rồi cũng sẽ lớn và những nỗi buồn thành tí hon Sẽ cũng có người bảo ta thay đổi nhưng chẳng ngó ngàng đến lí do Sau mưa Sài Gòn vừa tạnh mất chắc sẽ có tia nắng soi ngang trời Vào một ngày khác em sẽ hạnh phúc có lẽ là ngày anh nên cười Không phải anh, với em chưa từng là điều đẹp nhất Ta chỉ là những đứa trẻ đang trên con đường tìm sự hạnh phúc Rồi ai cũng trưởng thành hơn nhận ra tình yêu toàn màu buồn Sài Gòn vào lúc nửa đêm thì lấy đâu ra được cầu vồng ♪ Cũng sẽ đến một ngày, hiện hữu gần kề, là kỉ niệm hôm ấy lại sang thăm Bởi đã có một thời, năm tháng chực chờ vì một người tạm gác cả thanh xuân Hứa hẹn đi suốt quãng đời, đứng dưới khoảng trời còn rộng đầy thênh thang "Liệu muốn cùng anh tắm cơn mưa buồn nếu một ngày ô tròn lỡ quên mang?" Yeah, thả cô đơn vào đám khói, lặng nhìn tiết trời vừa phủ mưa Họ đua nhau đi tìm nơi quán mới, anh bị cười vì ngồi quán cũ xưa Hạnh phúc nào tránh khỏi đau thương? Chạy theo những điều gì mới mẻ Anh nào dám bón thêm lâu vì biết cây chẳng đâm chồi khi tưới rễ Phải tập làm quen vì ta chỉ mệt khi chưa nhìn thấy được kết quả Tại sao phải sống khi tận sâu thâm tâm của mình lại chết hả? Đừng gieo anh thêm hy vọng, khi không phải lựa chọn nào của em Cũng đã từng vui vì chung hành trình nhưng tiếc chẳng ai là bến đỗ Ta sẽ không gặp mặt như ngày bình thường và rồi thì ai cũng sẽ lớn Cũng phải khóc thật nhiều nhưng cứ mỉm cười mặc dù chuyện mình giờ rẽ lối Có vài giai điệu thật đẹp, sau cùng cũng đã gần thôi quên Thoáng chốc ta thành người lạ, nhưng lại biết tất cả về đôi bên Ta chỉ mệt khi chưa nhìn thấy được kết quả Tại sao phải sống khi tận sâu thâm tâm của mình lại chết hả? Đừng gieo anh thêm hi vọng, khi không phải lựa chọn nào của em Cũng đã từng vui vì chung hành trình nhưng tiếc chẳng ai là bến đỗ