Chờ nắng lên để tình này vẫn còn ngọt hương Chỉ thoáng qua tôi lại thấy trên mí mắt em vài giọt sương Là chút vấn vương đừng bận lo rồi đêm dài sẽ hết Em là những điều mong manh lạ thường mà bấy lâu tôi nghĩ đã chết Một chút thôi em cho tôi tồn tại được giữa đời Rồi tan biến đi chỉ để lại hạnh phúc còn nửa vời Ôi em ơi, ánh mắt ta đã chạm vào nhau rồi Tiếng lòng sao cất lên để thương yêu mãi mãi được trau dồi Giọt sương nơi em là giấc mơ còn mộng mị Đánh cướp cả thanh xuân người còn chưa nói nỗi lòng chi Em nhẹ nhàng rồi tĩnh lặng chốn phồn hoa Không ồn ào, không mạnh mẽ nhưng quyến rũ trong hồn ta Có ai biết giọt sương ấy nay lạc về đâu Khi mắt em đã không còn nhìn về tôi nữa Hỡi em nào một lần ta cạnh kề lâu Thì chuyện này sẽ không còn nồng nàn như một thời được sôi lửa Có hạt sương trên mắt em, như bình minh ngày thường quen Những ngọt ngào ngày vương vấn, trân châu trắng và đường đen Em sợ nhìn thấy nhau những ngày, ta cãi vã Có lẽ nào mình xa nhau, là một món nợ ta phải trả Có hạt sương trên mắt em làm, cho lòng anh cồn cào Đã vô tình em giết chết đi một phần tâm hồn nào? Giá như mình, chưa vội trao, những tiếng yêu ngày đầu tiên Anh ước ta vẫn chưa gặp nhau ở đất Sài Gòn cầu tiến Baby girl, xin đừng khóc, để lại đôi mắt hao gầy Hãy tươi cười, nói đôi lời, cho những thời khắc sau này Anh biết rằng, con tim em, luôn là thứ khiến cho người khác xăm chiếm Và rất có thể chính vì điều đó đã làm ta câm nín Anh nhớ có một lần, em hỏi và tựa vào vai Em ở Sài Gòn này chỉ có một mình, em biết phải tựa vào ai! Anh mỉm cười, và trả lời em hãy tựa vào anh Vì tình yêu anh dành cho em, nó vẫn đẹp tựa màu xanh Có hạt sương trên mắt em, những ngày ta còn u tối Có hạt sương trên mắt em, để bình minh diệu ru lối Có thời gian trôi rất nhanh, qua đi một góc em ngồi Có hạt sương trên mắt em, và ta đã mất em rồi Có hạt sương trên mắt em, những ngày ta còn u tối Có hạt sương trên mắt em, để bình minh diệu ru lối Có thời gian trôi rất nhanh, qua đi một góc em ngồi Có hạt sương rơi trên mắt em, và ta đã mất em rồi, em ơi! Ở lại cùng anh để ngày dài mình trút hết hết mất mát Tâm sự dày vò lên thành đống đúc kết đất cát Tỉnh dậy vào lúc mà mặt trời còn chưa kịp mở Mình chung nhịp thở kể cả khi yêu hay lúc chết mất xác Em từ nơi nào tới à chắc băng qua núi đồi Sương còn vương màu mắt gió bay xa cuối trời Tâm tình này bỏ lại anh lộn xộn một mớ trong đêm Cũng chẳng biết thành phố buồn em còn nhớ không em? Chiều Sài Gòn là xe đạp kêu ngồi sát vô Là điếu cần, cà phê sữa hay là Bastos Là đèn đường ngày tấp nập mà người vay mượn Là mảnh nhỏ con tim mình có điệu saxo Một mình anh với bóng mình là hai Vui trên nỗi sầu dẫu biết tình là phai Bao nhiêu tuổi đời để đôi mắt này chẳng còn ngại nước Đường về nhà hôm nay vắng thì mình lại bước