Em ngước đôi mi khi mùa xuân mới bắt đầu Khẽ cất tiếng thì thầm chào cơn mưa đằng sau Trong đôi mắt ấy long lanh, ngân lên những tiếng mong manh Có những giấc mơ vẫn để dành riêng em Em nép bên anh khi màn đêm vương mái đầu Gió vẫn hát thầm khúc ca mình mãi bên nhau Chuyện tình như những cơn mưa dù tầm tã vô ngần Ai ai cũng muốn ướt vai một lần Tại sao anh cứ đứng miên man, miên man trong cơn mưa chiều? Tại sao em cứ thế trôi ngang, trôi ngang qua những thương yêu? Tại sao anh vẫn không thể thôi bật khóc Mỗi lúc qua từng góc nơi ta hay ngồi? Tại sao anh cứ đứng miên man, miên man trong những mong đợi? Vì giờ đây nỗi nhớ theo em về trời xa mất rồi Tiễn em về chốn xa xôi Cả thế giới bỗng nhiên mất một nơi trở về ♪ Em khép đôi mi khi mùa đông chưa bắt đầu Cố nén nỗi đau mình em đâu ai hiểu thấu Nơi ta vẫn ghé loanh quanh, nay xa vắng những âm thanh Cất những giấc mơ từng để dành riêng em Đã biết bao lâu, vẫn đợi em như lúc đầu Góc phố vẫn chờ bước chân vội vã trôi mau Chuyện tình như những giấc mơ dù thiếu những ân cần Đâu ai muốn mãi đớn đau một lần Tại sao anh cứ đứng miên man, miên man trong cơn mưa chiều? Tại sao em cứ thế trôi ngang, trôi ngang qua những thương yêu? Tại sao anh vẫn không thể thôi bật khóc Mỗi lúc qua từng góc nơi ta hay ngồi? Tại sao anh cứ đứng miên man, miên man trong những mong đợi? Vì giờ đây nỗi nhớ theo em về trời xa mất rồi Tiễn em về chốn xa xôi Cả thế giới bỗng nhiên mất một nơi trở về Tại sao anh cứ đứng miên man, miên man trong cơn mưa chiều? Tại sao em cứ thế trôi ngang, trôi ngang qua những thương yêu? Tại sao anh vẫn không thể thôi bật khóc Mỗi lúc qua từng góc nơi ta hay ngồi? Tại sao anh cứ đứng miên man, miên man trong những mong đợi? Vì giờ đây nỗi nhớ theo em về trời xa mất Tiễn em về chốn xa vắng Cả thế giới bỗng nhiên chợt quên nắng Tiễn em về chốn xa xôi Cả thế giới bỗng nhiên mất một nơi trở về