Hình như những nỗi buồn luôn cần ta Hình như những nghi ngại luôn cùng ta đi suốt Chặng đường tới tương lai không còn ai Ngày mai có chông gai, xin dừng chân đôi phút Và dẫu có khóc, cô đơn tỉ tê Và dẫu nỗi nhớ ngày đêm kéo về Và nếu mây đen chờ ta cuối con đường Chẳng cần mưa rơi, cõi lòng rơi Ta cô đơn quá phải chăng từ giây phút buồn, giây phút buồn đau Ta cô đơn quá phải chăng vì ta dối lòng, tự ta dối lòng ta Mây đen kéo đến phải chăng từ giây phút buồn, giây phút buồn đau Mây đen khẽ nói với ta vì ta dối lòng, tự ta dối lòng ta (ta dối lòng ta) Hoàng hôn ngắm ta trôi, trôi về đâu? (Trôi về đâu?) Hoàng hôn dẫn ta đi, đi về nơi xa mãi Chặng đường tới tương lai không cần ai (không cần ai) Ngày mai có chông gai, xin dừng chân đôi phút Và dẫu có khóc, cô đơn tỉ tê Dẫu nỗi nhớ ngày đêm kéo về Nếu mây đen chờ ta cuối con đường Chẳng cần mưa tan, cõi lòng than Ta cô đơn quá phải chăng từ giây phút buồn, giây phút buồn đau Ta cô đơn quá phải chăng vì ta dối lòng, tự ta dối lòng ta Mây đen kéo đến phải chăng từ giây phút buồn, giây phút buồn đau Mây đen khẽ nói với ta vì ta dối lòng, tự ta dối lòng ta