Cô đơn, cô đơn nỗi đau, cõi đời lạc lõng như vô tình Sao quên đi những tháng năm êm đềm hạnh phúc trong tầm tay? Tha phương xa trông cố hương, tiếng còi tàu xé tan cõi lòng Xót xa khi mảnh đời về đâu đêm tối Mong manh, mong manh khói sương, vẫn là ngọn gió hay vô tình Mơ xa xôi trong giấc mơ, bóng người chợt đến ta nào hay? Đôi khi nghe bao xót xa, tiếc thời xuân đã trôi quá mau Hãy quên đi ngày xưa, chợt bừng tỉnh giữa cơn mơ Giã từ dĩ vãng quay lưng còn vương chi kiếp tội tình Giã từ dĩ vãng mây trôi đã xa rời xa quê nhà Giã từ quên đi cay đắng, quên đi giọt nước mắt rơi Giã từ, giã từ dẫu là chẳng còn chi nữa Giã từ dĩ vãng qua đi mùa xuân nắng ấm tình nồng Giã từ dĩ vãng xa xôi lỡ gieo sầu vương mắt ai Giã từ cho ta mong nhớ yêu thương người mãi mãi thôi Giã từ, giã từ dĩ vãng xưa qua trong mơ Đến chiếc lá cũng cần có nhau Sao em không giữ nỗi yêu thương? Lạc về đâu giữa cơn dông chiều về Lá cứ trôi buồn miên man Bỗng muốn khóc cho lòng nhẹ nỗi đau (khóc cho vơi sầu) Sao em không cứ khóc cho vơi đi? Vẫn biết thế nhưng lòng chợt đau thắt Chuyện vui em hãy giữ cho nỗi buồn đừng qua đây (Cho nỗi đau tan biến theo cơn mưa đầu) Khi đêm còn lại trong ký ức, em giữ một thời ta êm ấm Có nước mắt đẫm lăn vệt dài trên mi Qua đi thật rồi cơn mơ ấy, miên man chuyện buồn riêng em thôi Bỗng có nước mắt rơi thật nhiều hôm nay ♪ Đến chiếc lá cũng cần có nhau Sao em không giữ nỗi yêu thương? Vẫn biết thế nhưng lòng chợt đau thắt Chuyện vui em hãy giữ cho nỗi buồn đừng qua đây