Chiều về thật buồn ai đang đi tới Dịu dàng nhẹ nhàng một làn tóc buông lơi Rồi thì ngập ngừng mình nhận ra nhau Giữa phố đông người qua trên lối Người vẫn thế, đôi môi luôn xinh tựa hoa Và đôi mắt em luôn long lanh như là chiếc gương Nhìn vào mắt em, anh soi lên khuôn mặt Và biết bao kỷ niệm buồn vui Chợt mình dừng lại ngay nơi sân trước Về nhà rồi mà anh sao chẳng hay? Từng dòng kỷ niệm trôi qua thẫn thờ Làm một phút anh tưởng như là quên tất cả Chiều vẫn đó mưa rơi trên cây bằng lăng Tràn sức sống vươn lên sau cơn mưa đêm thật nhanh Phải chi con tim anh cũng như vậy Đứng lên sau bao đọa đày Ngày nào ánh mắt đó khiến trái tim này yếu đuối Thoáng chia tay vẫn ánh mắt đó nhưng là phút cuối Lúc yêu nhau dẫu đã chẳng hứa sẽ làm em vui Nhưng anh nguyện sẽ đến bên khi em cần anh nhất Rồi ngày tháng vẫn cứ mãi cuốn anh về nơi đâu Mất đi em, mất hết ý nghĩa cuộc đời mai sau Biết không em, vẫn có nước mắt rơi từng đêm trôi Là khi anh đứng bên nơi cây bằng lăng nhớ Hình dáng em thuở nào Tôi đã sáng tác bài nát này vào năm tôi vừa tròn mười chín tuổi Lúc đó tôi nhìn ra sân thấy một cây bằng lăng Ngày hôm trước nó vừa bị chặt đi Vậy mà chỉ một thời gian ngắn sau, nó đã hồi phục rất nhanh Tôi nghĩ giá mà trái tim con người cũng có thể được như vậy Có thể dễ dàng hồi phục lại dẫu có rất nhiều những vết thương Nhưng lớn rồi tôi mới biết, cây bằng lăng có thể rất dễ dàng hồi phục Nhưng những vết thương lòng thì sẽ rất khó để nguôi ngoai ♪ Chợt mình dừng lại ngay nơi sân trước Về nhà rồi, anh sao chẳng hay? Từng dòng kỷ niệm trôi qua thẫn thờ Làm một phút anh tưởng như là quên tất cả Chiều vẫn đó mưa rơi trên cây bằng lăng Tràn sức sống vươn lên sau cơn mưa đêm thật nhanh Phải chi con tim anh cũng như vậy Đứng lên sau bao đọa đày Ngày nào ánh mắt đó khiến trái tim này yếu đuối Thoáng chia tay vẫn ánh mắt đó nhưng là phút cuối Lúc yêu nhau dẫu đã chẳng hứa sẽ làm em vui Nhưng anh nguyện sẽ đến bên khi em cần anh nhất Rồi ngày tháng vẫn cứ mãi cuốn anh về nơi đâu Mất đi em, mất hết ý nghĩa cuộc đời mai sau Biết không em, vẫn có nước mắt rơi từng đêm trôi Là khi anh đứng bên nơi cây bằng lăng nhớ Hình dáng em thuở nào Ngày nào ánh mắt đó khiến trái tim này yếu đuối Thoáng chia tay vẫn ánh mắt đó nhưng là phút cuối Lúc yêu nhau dẫu đã chẳng hứa sẽ làm em vui Nhưng anh nguyện sẽ đến bên khi em cần anh nhất Rồi ngày tháng vẫn cứ mãi cuốn anh về nơi đâu Mất đi em, mất hết ý nghĩa cuộc đời mai sau Biết không em, vẫn có nước mắt rơi từng đêm trôi Là khi anh đứng bên nơi cây bằng lăng nhớ Hình dáng em thuở nào Tất cả rồi sẽ qua Dẫu những cơn mưa trên cây bằng lăng năm nào vẫn còn làm lòng anh nhớ em da diết Nhưng nếu ai cũng được toại nguyện trước hạnh phúc của mình Thì trên đời này làm gì có chia xa, làm gì có tiếc nhớ, làm gì có khổ đau, phải không em?