Ngày còn thơ, cha la mắng, đánh roi con vì con chẳng ngoan Cha nghiêm khắc, ít vui cười, chẳng bao giờ dành lời thương yêu Nhà mình nghèo lắm, thiếu thốn nhiều Gồng gánh trên vai cha áp lực Và ngày đó con luôn nghĩ cha chẳng cần con Một lần kia, con thấy cha khóc dưới cơn mưa tầm tã suốt đêm Vì con sốt rét run người, chuyến xe chẳng về kịp trong đêm Rồi bằng tất cả sức mạnh, cha cõng con băng qua núi đồi Trời vừa sáng, trước lúc hôn mê con gọi, "Cha ơi!" Khi trưởng thành rồi con va vấp Đời bạc lắm, chẳng đánh đòn Mà làm con tổn thương hơn nhiều Con bao lần hiểu lầm lòng cha Luôn hiếu thắng, chẳng nghe lời Rồi vấp ngã, rồi tổn thương mới hiểu được lòng cha ♪ À thì ra, cha la mắng Đánh roi con thì lòng cha cũng đau Vì cha biết lúc mai này con sẽ chẳng còn ai cạnh bên Phải thật mạnh mẽ, phải trưởng thành Học tự bước trên đôi chân của mình Rồi ngày kia con phải gánh vác thay phần cha (gánh vác thay phần cha) Diệu kì thay, tuổi thơ đó Mỗi khi con gặp chuyện bất an Thì sau lưng luôn xuất hiện Thật vững vàng điểm tựa là cha Chẳng lời nói, chẳng thể hiện Mà chứa chan hy sinh âm thầm Dù trời biển chẳng bao la như là lòng cha Khi trưởng thành rồi con va vấp Đời bạc lắm, chẳng đánh đòn Mà làm con tổn thương hơn nhiều Con bao lần hiểu lầm lòng cha Luôn hiếu thắng, chẳng nghe lời Rồi vấp ngã, rồi tổn thương mới hiểu được lòng cha Và cha ơi, con đã lớn Sẽ thay cha thực hiện ước mơ Vì con biết cả cuộc đời, cha đã dành chở che đàn con Giờ thèm lắm đến cháy lòng Thèm tiếng cha la con năm nào Mà giờ con chỉ có thể tìm lại trong mơ Một nguyện ước để nói rằng "Con nhớ cha, cha chính là nhà" Mà giờ con chỉ có thể tìm lại trong mơ