Ở cuối con dốc này, sẽ có những đổi thay Có mấy ai ngờ sau chữ chờ... là đắng cay? Hết sức hết tâm, chỉ mong ngày yên ấm Thế nhưng chẳng mấy nhận, được gì cho bản thân? Có người bảo em đang, chẳng trân quý anh thật lòng Anh lại vừa bỏ lỡ điều gì phải không? Tâm hồn mình hư hao gửi than thở lên ngút cao Tự hỏi ông Trời bao giờ con đến nơi Hãy cứ để anh đi níu giữ anh mà chi Nếm trải bao vô vị đến mờ lí trí Tình cảm mình áng chừng Còn tệ hơn kẻ dưng Nên đứng bên nhau suốt đời không xứng Hai chúng ta bây giờ hết lẫn duyên cả nợ Hai chữ duyên chồng vợ thế là tan vỡ Em cần người khác rồi nhường đường em bước thôi Chứ kẻ vui người đau anh chịu sao nổi? (Thế nên anh phải nói ra lời ... xin lỗi)