Anh lại muốn cùng em đi về nơi bình yên vàng nắng chiều Phía hoàng hôn vẫn còn sương mai còn chưa hòa tan vào cánh diều Ngồi cạnh nhau, trên đồi hoa, thoảng mùi vị phấn hoa Chân trời hiện rõ qua ánh kẽ tay, ánh đèn đường thị trấn xa Tháng mười một vẫn chờ hoài đông chí, có đôi khi mình gắt gọng Gửi tặng em vài ba thỏi son, tô duyên tình và sắc mộng Nếu như yêu nhau mà luôn kề nhau thì có lẽ điều đó là quá dễ Nên anh chọn cách đoạn tuyệt nhau chia đôi ta trở thành cá thể Tháng mười hai, mưa nặng hạt dù tiết trời hoe nắng cháy Sao không còn khoảng cách anh được ngồi cùng em ở trên chiếc xe gắn máy Vỡ tan hết, những khao khát được cùng em đi thật xa Qua rừng xà biếc tựa bên vách núi, bầy chim hót vang mật hoa Anh còn nhớ, có lần tưởng chừng ta không sánh duyên Ta tìm thấy điểm tương đồng phía bên trong ánh kim Anh tìm kiếm chuỗi ngày đầu, khi chuông cửa vang lên Và anh nhìn ngắm đóa hoa tươi thắm, tặng em giữa ban đêm Lùi về sau em mãi, tiếc nuối chiếc hôn trên bờ môi êm ái Lòng còn đang say giấc, say giấc chiêm bao em cùng tôi lâu dài Để đời anh lại có em, mình cùng nhau sớt chia Thôi rồi Sao em đi vội? Cho anh một mình, lang thang phố nghiêng Phố nghiêng ♪ Uh, xa xăm cuối trời, sau dãy đồi nơi tia nắng vàng đang hấp hối Ngày muộn màng rồi tàn lụi áng mây, gió đông đưa đi khắp lối Anh lặng im nghe tim mình đập có bình yên nào đó chốn đây Một chút kỷ niệm, chút hơi ấm còn vương lại trên kẽ ngón tay Từ lúc nào anh đã thôi không muốn chỉnh tề vì vẫn đang cô đơn Em bận với những riêng tư cuộc sống vui cười môi điểm trang tô son Anh vẫn một mình Vẫn thường xuyên ghé ngang qua bưu điện Hay tới thư viện để tìm lại những hình ảnh trong anh còn lưu niệm Rồi đã lâu không được nghe em nói, em đang cảm thấy thật tệ tối nay Anh vội gác lại những công việc, em ở đâu anh tới ngay Anh lại ngồi sau nghịch ngợm chiếc kẹp tóc em, màu cánh gián Ngoài ô cửa mưa lăn thành dòng, vệt sấm chớp vụt lên ánh sáng Một ngày cứ thế bình thường rồi cứ cuốn trôi theo gió mùa đông Tháng mười hai lạnh hơn nhiều lắm, nhưng giờ chẳng biết áo mới em có vừa không? Tưởng như sương rơi mãi trên lối ai về phố nghiêng Anh nhớ em và cứ vui mà cứ xem như ta đã từng có duyên Và em Xin hãy quên đi những tháng ngày cũ đã xa xưa Xin hãy thôi nuối tiếc những điều gì mà ta chưa Ta chưa từng cho nhau một thứ nào khác ngoài chân tình Nhưng thôi với anh như vậy là đủ chỉ mong em luôn được an bình Tây nguyên chiều lộng gió, chân trời vỗ cánh đàn chim Nếu ngày sau gặp lại đó, cho anh ngồi cùng hàn huyên Ta lật lại những trang tuổi trẻ nhật ký cũ loang màu Và chả biết cảm xúc thế nào khi đọc lại những chữ ban đầu Lùi về sau em mãi, tiếc nuối chiếc hôn trên bờ môi êm ái Lòng còn đang say giấc, say giấc chiêm bao em cùng tôi lâu dài Để đời anh lại có em, mình cùng nhau sớt chia Thôi rồi Sao em đi vội? Cho anh một mình, lang thang phố nghiêng Phố nghiêng