Và có một chiều em về tinh khôi, để lại ai đêm hoài thao thức Rồi mùa hạ mà em đi qua là nơi hiên nhà còn vàng hoa cúc Nỗi niềm của áng trời xanh là kéo mây bay cho mai rạng ngời Còn bí mật của cõi lòng anh chỉ muốn cùng em đi hết chặng đời An yên nơi vùng quê nhỏ, em từ đâu bên phía xa xăm ngút ngàn Tương tư hàng giờ rồi khi nào đấy ôm lòng yêu hoa cúc vàng Ai nghe tiếng gió trong đêm thì thào, nghe lãng du mây trời hóa kiếp Nghe lời yêu anh như cơn mưa ngập ngừng rơi trên hoa vàng lá biếc Và ai đấy sẽ quên ta đã từng lớn chung thuở Đôi tay em cầm một nhành hoa đang được đặt trước bên nơi khung cửa Rồi lòng mình sẽ lại đau đáu một thời thanh xuân Đôi khi tình lại nở chỉ vì có một nụ cười bé nhỏ quanh sân Ai ơi, có những điều thường như mà sao đủ để Cho đi nhiệt huyết lòng anh và cả mênh mông bầu trời tuổi trẻ Để rồi một ngày dưới hiên nhà chỉ còn lại cánh hoa rơi Mùa hạ mà em đi qua sao lại vô tình mang ai vào giấc mơ tôi? Hoa cúc ơi em tôi đôi mươi sao chả biết cười Năm tháng đi xa biền biệt ai đã thênh thang hết cả kiếp người Lối nhỏ mãi còn gọi tên, đôi khi buồn vẫn thường hay ghé Nếu tóc em bay ngang lưng trời hãy mang mây trần trở về đây nhé Anh muốn được ươm lên con tim một nhành hoa dại Lỡ còn duyên một đời nào khác xin em hãy nuôi tóc mình xanh lại Cho sợi tình bên làn cúc sẽ đủ thêu bông Để ta tìm cuộc tình năm ấy qua bao thăng trầm đã phủ rêu phong ♪ Em biết không phút ban đầu thì thường lạ lắm Dọc quãng đời mà mình đi qua sẽ lại in đậm một mùa hạ trắng Những ngày đó quá xa xôi, anh đưa tay dụi tàn ánh nến Thôi đành gởi tuổi xanh một thời mình từng lên trên đôi bờ cánh én Anh mong ai hãy cho khoảng trời ngày đấy thấp hơn Để tình em là mây trắng còn anh là sợi nắng vàng ấp ôm Rồi đôi cánh Ngà sẽ lại bay đi tìm bình yên tận trời cao vút Khi bóng lưng em lại ngả về bên nơi của những rặng đồi hoa cúc Rồi mọi chuyện sẽ lại tàn phai Ai đã tô vẻ ngoài sương gió nhưng lòng vẫn mang thật nhiều xao xuyến của một chàng trai Ngỡ cúc giờ đã chợt tàn hương Nhưng hồn anh vẫn nơi ô cửa để trông em tưới nụ tình vàng ươm Con đường in dấu trong tim, ai qua ta bỏ lại chiếc giày Chỉ cúc vàng thấy anh nhìn em như muốn khắc sâu hết cả kiếp này Mây trời cứ để gió cuốn, chỉ xin lại những ngày mình còn thuở xanh Và mùa hạ năm đấy em qua đã chôn vùi cảm giác đầu đời của anh Hoa cúc ơi em tôi đôi mươi sao chả biết cười Năm tháng đi xa biền biệt ai đã thênh thang hết cả kiếp người Lối nhỏ mãi còn gọi tên đôi khi buồn vẫn thường hay ghé Nếu tóc em bay ngang lưng trời hãy mang mây trần trở về đây nhé Anh muốn được ươm cho con tim một nhành hoa dại Lỡ còn duyên một đời nào khác xin em hãy nuôi tóc mình xanh lại Cho sợi tình bên làn cúc sẽ đủ thêu bông Để ta tìm cuộc tình năm ấy qua bao thăng trầm đã phủ rêu phong