Sẽ thôi còn bật khóc khi màn đêm buông (woo) Hay một mình dạo qua bao con phố nhỏ Để cho làn gió thổi bay mái tóc xanh Những ngày mải miết, ngược xuôi mong manh Từng ký ức đã quá lâu Vẫn giữ trong đầu Thu mình căn phòng tối, lạc lối, từng vết cắt xót xa hơn Ngày hôm nay đã khác rồi Tìm thấy chính mình Băng thật nhanh thật xa chạm tới gần hơn con đường ước mơ ♪ Sẽ thôi còn gục ngã trước lời vu oan Và chẳng cần biện minh khi không làm gì Để cho lời nói nhiều khi rất hoang đường Những người trách móc như nằm sâu dưới gầm giường Từng ký ức đã quá lâu Chẳng cần giữ trong đầu Mấy lời sau lưng ta chẳng quan tâm để khỏi nghĩ suy thêm Ngày hôm nay đã khác rồi Tìm thấy chính mình Băng thật nhanh thật xa chạm tới gần hơn con đường ước mơ Em chưa bao giờ nghĩ cuộc sống sẽ dễ dàng Nhưng thâm tâm em luôn học cách để vững vàng Để chạm tới con đường Chạm tới ước mơ của em Em luôn luôn thầm ơn bao khó khăn trải qua Cho em thêm niềm tin, cùng rất nhiều lạc quan Chạm tới ước mơ ngày hôm qua Từng ký ức đã quá lâu Vẫn giữ trong đầu Thu mình căn phòng tối, lạc lối, từng vết cắt xót xa hơn Ngày hôm nay đã khác rồi Tìm thấy chính mình Băng thật nhanh thật xa chạm tới gần hơn con đường ước mơ Từng ký ức đã quá lâu Chẳng cần giữ trong đầu Mấy lời sau lưng ta chẳng quan tâm để khỏi nghĩ suy thêm Ngày hôm nay đã khác rồi Tìm thấy chính mình Băng thật nhanh thật xa chạm tới gần hơn con đường ước mơ Con đường ước mơ Chạm tới con đường Chạm tới con đường Ước mơ