Người đi, đi ngoài phố Chiều nắng tắt bên sông Người đi, đi ngoài phố Bóng dáng xưa mịt mùng Thành ghế đá chiều công viên Ngày xưa, ngày xưa Ngày xưa đã hết rồi Người đi, đi ngoài phố Chừng bỡ ngỡ bơ vơ Người đi, đi ngoài phố Mấy dấu chân lạc loài Hình bóng cũ, người yêu xưa còn đâu, còn đâu Tình duyên đã lỡ rồi Thôi chia tay nhau từ đây, nghe nước mắt vây quanh Biết lỡ yêu đương sẽ đau thương suốt cả một đời Nhưng mấy khi tình đầu kết thành duyên mong ước Mấy khi tình đầu kết trọn mộng đâu anh Xin từ giã đường phố trắng mưa mau Làm chim bay mỏi cánh, nước mắt đêm tạ từ Thành phố cũ, người yêu xưa còn đâu, còn đâu Giờ đây xin giã từ ♪ Chiều nao tiễn nhau đi khi bóng ngả xế tàn Hoàng hôn đến đâu đây, màu tím dâng trong hồn ta Muốn không gian ngừng tan, níu đôi chân thời gian Ngừng trôi cho giây phút chia ly này kéo dài Trước khi phân kỳ, ước sao cho tàu đừng đi Xe lăn trong đêm khuất xa dần biết đâu tìm Mưa thu bay bay sắt se lòng, ướt vai mềm Hoàng hôn dần buông Mà ai còn đứng im trong chiều sương xuống Tâm tư cô đơn trách con tàu nỡ sao đành Đem yêu thương đi đến nơi nào cách đôi tình Đường bao nhịp nối Tình trăm nghìn mối hướng theo một bóng người Tà dương khuất trong sương là mỗi lần ngóng chờ Nhìn theo phía chân mây chờ chuyến xe xưa về chưa Nếu hay chăng người ơi, chốn xa xôi chàng trai Còn đem yêu thương rắc lên muôn vạn oán hờn Nếu mai đây về cũng trên chuyến tàu hoàng hôn Nếu hay chăng người ơi, chốn xa xôi chàng trai Còn đem yêu thương rắc lên muôn vạn oán hờn Nếu mai đây về cũng trên chuyến tàu hoàng hôn