Chiều buông xuống nhẹ trên đồi nương bâng khuâng trong chiều Tựa như ta về thăm mẹ ta bao năm xa nhà Ngày ra đi mẹ không còn chi ngoài mái tóc hoa râm Mái tranh nghèo, bếp lửa hồng, củ khoai lùi Hoàng hôn xuống nhẹ ôm trời mây như ru ta về Tựa như dáng mẹ đang ngồi trông xa xôi quê nghèo Buồn cơn mơ chợt ta nhận ra lòng bỗng nhớ xôn xao Khói lam chiều, bóng mẹ già, khuất lưng đồi cuối chân trời Gió dìu mãi gót chân mẹ tôi Phong sương trên gánh vai gầy Nắng rời mái tóc mây mẹ tôi Sao không biết ta nào hay Ru buồn bạc tóc ngày xưa ấy Ru hời mẹ ru vàng trưa nắng Thêm buồn ngày xưa thời áo trắng Thêm buồn lời ru mẹ hoài ru Nắng khô nước mắt hoen bờ mi Cô đơn ôm bóng mẹ về Gió gìn giữ tháng năm đừng trôi Tôi không muốn xa mẹ tôi Ru buồn chùng bóng bạc vai áo Ru hời lời ru ngoài hiên vắng Thêm buồn, buồn rơi vàng sân nắng Thêm buồn, lời ru hoài lời ru ♪ Chiều buông xuống nhẹ trên đồi nương bâng khuâng trong chiều Tựa như ta về thăm mẹ ta bao năm xa nhà Ngày ra đi mẹ không còn chi ngoài mái tóc hoa râm Mái tranh nghèo, bếp lửa hồng, củ khoai lùi Hoàng hôn xuống nhẹ ôm trời mây như ru ta về Tựa như dáng mẹ đang ngồi trông xa xôi quê nghèo Buồn cơn mơ chợt ta nhận ra lòng bỗng nhớ xôn xao Khói lam chiều, bóng mẹ già, khuất lưng đồi cuối chân trời Gió dìu mãi gót chân mẹ tôi Phong sương trên gánh vai gầy Nắng rời mái tóc mây mẹ tôi Sao không biết ta nào hay Ru buồn bạc tóc ngày xưa ấy Ru hời mẹ ru vàng trưa nắng Thêm buồn ngày xưa thời áo trắng Thêm buồn lời ru mẹ hoài ru Nắng khô nước mắt hoen bờ mi Cô đơn ôm bóng mẹ về Gió gìn giữ tháng năm đừng trôi Tôi không muốn xa mẹ tôi Ru buồn chùng bóng bạc vai áo Ru hời lời ru ngoài hiên vắng Thêm buồn, buồn rơi vàng sân nắng Thêm buồn, lời ru hoài lời ru