Có lẽ nào, phố buồn đến thế Có lẽ nào, gió buồn đến thế Để hàng cây, hàng cây ngơ ngác đèn khuya Có lẽ nào, tôi buồn đến thế Có lẽ nào, quãng đường xa thế Để bàn chân, bàn chân không muốn tìm về Em đi qua tôi, qua tôi Tóc xanh mười tám ngẩn ngơ quãng đời Em đi qua tôi, qua tôi Dáng trông lặng lẽ thật xa, xa vời Thế là đêm, thế là mưa Thế là mùa xuân đi qua Em đi qua tôi, qua tôi Tháng năm vụt mất ngày xanh đâu rồi Em đi qua tôi qua tôi Lá hoa thuở ấy nằm khô bên trời Nỗi buồn ơi, nỗi buồn ơi Hãy nói với em giùm tôi ♪ Có lẽ nào, tôi buồn đến thế Có lẽ nào, quãng đường xa thế Để bàn chân, bàn chân không muốn tìm về Em đi qua tôi, qua tôi Tóc xanh mười tám ngẩn ngơ quãng đời Em đi qua tôi, qua tôi Dáng trông lặng lẽ thật xa, xa vời Thế là đêm, thế là mưa Thế là mùa xuân đi qua Em đi qua tôi, qua tôi Tháng năm vụt mất ngày xanh đâu rồi Em đi qua tôi, qua tôi Lá hoa thuở ấy nằm khô bên trời Nỗi buồn ơi, nỗi buồn ơi Hãy nói với em giùm tôi Có lẽ nào phố buồn đến thế? Có lẽ nào gió buồn đến thế? Có lẽ nào quãng đường xa thế? Có lẽ nào? Có lẽ nào? Em đi qua tôi, qua tôi (có lẽ nào?) Tóc xanh mười tám Em đi qua tôi, qua tôi (có lẽ nào?) Tháng năm vụt mất (Có lẽ nào?)