Ngựa hoang nào giẫm nát tơi bời Đồng cỏ nào xanh ngát lưng trời Ngựa phi như điên cuồng Giữa cánh đồng dưới cơn giông Và trên lưng cong oằn Những vết roi vẫn in hằn ♪ Một hôm ngựa bỗng thấy thanh bình Thảm cỏ tình yêu dưới chân mình Ân tình mở cửa ra với mình Ngựa hoang bỗng thấy mơ Để quên những vết thù Ah hú, đi giữa sa mạc mênh mông Mơ nước mát một con sông Mơ mái ấm một đêm đông Mơ ánh mắt chờ mong Biển cát hoang vu Nắng đốt thiêu niềm đau Trời tối mây đen Đêm đêm trăng ngủ đâu Ah ú, đây tiếng sa mạc mênh mông Hay khúc hát gửi cho nhau Trong những nỗi niềm thương đau Xin hãy đến tìm nhau Thằng bé âm thầm đi vào ngõ nhỏ Tuổi ấu thơ đã mang nhiều âu lo Ngày nó đói rách bơ vơ Mẹ ơi con yêu mong chờ Bao giờ cho đến bao giờ? Những kẻ bụi đời nụ cười đã tắt trên môi Đời mấy lần vui, dĩ vãng về trong đêm tàn Lần theo hè phố, buồn theo từng tiếng bước Lòng nhớ ôi nhớ nhớ câu chuyện đời mình ♪ Ngựa hoang muốn về tắm sông nhẫn nhục Dòng sông mơ màng mát trong thơm ngọt Ngựa hoang quên thù oán căm Từ nơi tối tăm về miền tươi sáng Ngựa hoang về tới bến sông rồi Cởi mở lòng ra với cõi đời Nhưng đời làm ngựa hoang chết gục Và trên lưng nó ôi còn nguyên những vết thù Nhưng đời làm ngựa hoang chết gục Và trên lưng nó ôi còn nguyên những vết thù