Run run ngọc vỡ con tim này Ai thêu gấm lên đồi hoang vu Đào phai mấy kiếp thân em đoạ đày Đời gập ghềnh thuyền tình chòng chành chao nghiêng Đành vùi mình vào chốn linh thiêng Nam mô A di đà Người phụ người bạc tình phận này chua cay Này trời kia người có ai hay, hỡi khắp thế gian Ah-a-a-a-a-a-a, ah-a-a-a-a-a-a Em khóc cúi mặt Cửu Trùng Thiên Ah-a-a-a-a-a-a, ah-a-a-a-a-a-a Nơi đây đại ngàn em chờ thiên thu Nơi đây đại ngàn em chờ thiên thu Trách phận vô duyên ♪ Mênh mênh mây nước không trôi về nguồn Như anh không đến bên đời hoang vu Và em đã biết kêu tên nỗi buồn Ngày nhặt mình nhặt từ chuyện tình chao nghiêng Lời tự tình dài suốt đêm riêng Nam mô A di đà Người miệt mài dệt mộng dệt trời khơi xa Vội vàng người đã quên ta, hỡi khắp thế gian Ah-a-a-a-a-a-a, ah-a-a-a-a-a-a Em khóc cúi mặt Cửu Trùng Thiên Ah-a-a-a-a-a-a, ah-a-a-a-a-a-a Nơi đây đại ngàn em chờ thiên thu Nơi đây đại ngàn em chờ thiên thu Nơi đây đại ngàn em chờ thiên thu Em nơi đại ngàn, anh tận miền xuôi Ngày nhặt bóng mình, đêm dài không nói Anh vào rừng sâu, em nằm ngang núi Nỗi buồn gọi em mà anh chưa tới Tóc em thốc ngược thổi tung bầu trời phủ mờ mặt đất anh còn xa khơi Nước không về nguồn, nước bỏ mây trôi Anh chằng về em, anh đi rất vội Em ngửa mặt lên, khóc Cửu Trùng Thiên Em cúi đầu xuống chuyện mình chao nghiêng Phận mình vô duyên Phận mình vô duyên Phận mình vô duyên Phận mình vô duyên Phận mình vô duyên Phận mình vô duyên Phận mình vô duyên Phận mình vô duyên Phận mình vô duyên Phận mình vô duyên Phận mình vô duyên