Gió mùa thu sang, em cũng quay bước vội vàng Tất cả vẫn đây, chỉ có lòng người đổi khác Người lạnh lùng quay bước, kẻ chôn chân nơi cuối con đường Rẽ lối không đành, có lẽ vì lòng còn thương Nói gì đi em, anh quên giọng nói em mất rồi Nói gì đi em, nhưng đừng là lời nói dối Đừng lạnh lùng như thế, gió gom mây đã kéo mưa về Nào phải cơn mê, sao em im lặng như thế? Anh có thể ôm em được không hay vẫn đứng đây và hi vọng? Mỗi khi mưa về rơi ướt sân, làm sao đôi chân anh yên phận? Bờ vai của một người đàn ông từng gánh cả bầu trời ngang dọc Nhưng không thể nào gánh hết nỗi đau này thay em Gánh ngang, gánh dọc, cuộc đời nổi trôi đến mấy Đường nào sẽ đến tới nơi trái tim em vậy? Bước qua chữ nợ tồi tàn rồi em sẽ thấy Còn anh ở đây Gánh ngang, gánh dọc, cuộc đời nổi trôi đến mấy Lòng người dối gian khiến em khổ đau bao ngày Sai một lần mất em rồi Anh không thể nào buông xuôi Nói gì đi em, anh quên giọng nói em mất rồi Nói gì đi em, nhưng đừng là lời nói dối Đừng lạnh lùng như thế, gió gom mây đã kéo mưa về Nào phải cơn mê, sao em im lặng như thế? Anh có thể ôm em được không hay vẫn đứng đây và hi vọng? Mỗi khi mưa về rơi ướt sân, làm sao đôi chân anh yên phận? Bờ vai của một người đàn ông từng gánh cả bầu trời ngang dọc Nhưng không thể nào gánh hết nỗi đau này thay em Gánh ngang, gánh dọc, cuộc đời nổi trôi đến mấy Đường nào sẽ đến tới nơi trái tim em vậy? Bước qua chữ nợ tồi tàn rồi em sẽ thấy Còn anh ở đây Gánh ngang, gánh dọc, cuộc đời nổi trôi đến mấy Lòng người dối gian khiến em khổ đau bao ngày Sai một lần mất em rồi Anh không thể nào buông xuôi Anh có thể ôm em được không hay vẫn đứng đây và hi vọng? Mỗi khi mưa về rơi ướt sân, làm sao đôi chân anh yên phận? Bờ vai của một người đàn ông từng gánh cả bầu trời ngang dọc Nhưng không thể nào gánh hết nỗi đau này thay em