Đâu ai hay ký ức xưa ngỡ như mây Bóng dáng người ấy sau ngần ấy năm vẫn đấy Vẫn bờ vai xa xôi, ấm áp như vậy Em luôn tin nếu có một ngày gặp lại Chắc tim lại nhói lên khi mắt cười ngần ngại Nhói như lần đó đã lỡ mất người mình yêu Đã lỡ mất, lỡ mất Tình cảm này qua đi thật lâu Chẳng ai biết được điều mà lòng mình đã giấu Lúc bắt đầu ấy là tim nhanh, nhanh đỏ mặt Rồi kết thúc tim vẫn nhanh nhưng đỏ mắt Người mình từng yêu đương thật lâu Hóa ra chỉ cần một vài ba năm đem giấu Gặp lại chỉ thấy nỗi trống rỗng trong tim này Giờ không biết phải nên vui hay buồn đây? (Huh) Anh đang dần quen Anh nên tập quên Nhưng khi gặp em Anh như... Có khi nào nỗi đau thường trốn trong con tim chờ ngày chúng ta đi tìm? Anh đâu hề muốn đôi mình cuốn theo nhân gian Nhưng không còn kế bên thì cũng nên phai tàn Anh đã nghĩ ra quá nhiều phép thử mà lại không thể tạo ra phép màu Có thể rồi sẽ tha thứ sau khi mình đã quên chuyện ghét nhau Từng cùng uống nhiều ly rượu, rồi cũng nếm mùi ly tan Nhưng anh tiếc là dĩ vãng hôm qua chúng ta quá đỗi huy hoàng Vội vàng giữ được cái tôi Thêm nặng nề thành cái tội Khiến người anh đã đi tìm cả đời trở thành những chuyện kỉ niệm đã rồi Anh giữ nụ cười của em trên môi Bằng cách cho người lý do quên tôi Tình cảm này qua đi thật lâu Chẳng ai biết được điều mà lòng mình đã giấu Lúc bắt đầu ấy là tim nhanh nhanh đỏ mặt Rồi kết thúc tim vẫn nhanh nhưng đỏ mắt Người mình từng yêu đương thật lâu (anh đang dần quen) Hóa ra chỉ cần một vài ba năm đem giấu (anh nên tập quên) Gặp lại chỉ thấy nỗi trống rỗng trong tim này (nhưng khi gặp em) Giờ không biết phải nên vui hay buồn đây? (Anh như)