Em ơi, Hà Nội phố Ta còn em, mùi hoàng lan Ta còn em, mùi hoa sữa Con đường vắng rì rào cơn mưa đổ Ai đó chờ ai tóc xõa vai mềm Ta còn em, cây bàng mồ côi mùa đông Ta còn em, nóc phố mồ côi mùa đông Mảnh trăng mồ côi mùa đông Mùa đông năm ấy, tiếng dương cầm trong căn nhà đổ Tan lễ chiều, sao còn vọng tiếng chuông ngân Ta còn em, một màu xanh thời gian Một chiều phai tóc em bay Chợt nhòa, chợt hiện Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường Ta còn em, hàng phố cũ rêu phong Và từng mái ngói xô nghiêng Nao nao kỷ niệm Chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng Chợt hoàng hôn về tự bao giờ Ta còn em, một màu xanh thời gian Một chiều phai tóc em bay Chợt nhòa, chợt hiện Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường Ta còn em, hàng phố cũ rêu phong Và từng mái ngói xô nghiêng Nao nao kỷ niệm Chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng Chợt hoàng hôn về tự bao giờ Chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng Chợt hoàng hôn về tự bao giờ