Sao anh lại lặng im đến thế? Có điều gì anh chưa nói hết? Mọi thứ xung quanh anh bây giờ Còn vui còn ai nữa không? Đứng yên nhìn nhau một lúc thế Thấy anh cười nụ cười vẫn thế Chẳng biết hai ta ra sao vậy? Vì đâu lỡ nói chia tay Vậy là mai em sẽ bước một mình Trên con đường mà ta đã cùng bước qua Thôi em giữ cho riêng mình Những kí ức ấy không bao giờ quên ♪ Anh biết mình hứa rất nhiều, vào khi ta vẫn còn yêu Những điều mà em còn thiếu, anh sẽ bù đắp bằng sự thấu hiểu Em ốm anh sẽ ở đây, dù bão tố đó có bủa vây Một cái ôm ấm áp cũng làm em cười nắc nẻ đến hơn nửa ngày Bước đến vì sự đồng cảm nhưng bên nhau lâu để biết ta khác nhau Em rồi sẽ thôi đau đớn, sau vài tuần hay chỉ một lát sau Tạm biệt kỉ niệm thường giữ, khi trái tim đã ngoài tay với Ta quay lại con đường cũ, chỉ khác là nắm bàn tay mới Dù tình yêu này là kho báu mà anh đã mong giành giật Anh từng ước nó như cổ tích, dù biết nó không thành thật Anh đã cố để em không thấy bản thân một mình lạc lõng Nhưng kết quả lại là cãi vã đến khi cả hai bạc giọng Cảm ơn vì những ngày tháng hai ta đã cố nén lại ưu phiền Và dừng lại để ta biết mình vẫn chưa hoàn hảo để đi được thêm xa Đêm qua cùng giọt nước mắt làm bạn ở bên chiếc gối Đến khi mặt trời lại lên, em rồi sẽ lại ổn thôi Vậy là mai em sẽ bước một mình Trên con đường mà ta đã cùng bước qua Thôi em giữ cho riêng mình Những kí ức ấy không bao giờ quên Dù rằng ta đã cách xa hai nơi Không thể nào để em thôi ngừng nhớ anh Buông bàn tay để khép lại thôi Đâu rồi yêu thương tựa mây xanh ♪ Cuối cùng cũng hết, yêu rồi thôi Bao nhiêu năm qua chợt tan biến Những lời hứa, những yêu thương còn đây Cớ sao người đi? Dù rằng ta đã cách xa hai nơi (dù có nơi đâu anh cũng sẽ mong một lần gặp nhau thôi) Không thể nào để em thôi ngừng nhớ anh (anh có thể khóc cùng trăng bảy ngày làm cho em sẽ về) Buông bàn tay để khép lại thôi Đâu rồi yêu thương tựa mây xanh Đâu rồi yêu thương tựa mây xanh Những kí ức ấy Không bao giờ quên