Ngoài trời mưa vẫn cứ rơi, khiến tâm hồn càng trở nên lạnh lẽo Trong phòng một mình một góc, điếu thuốc cháy cạnh cốc chanh leo Nghe xa vời những thứ ở đời: hai quả tim cùng mái tranh nghèo Em vừa qua đi bên người ta, có còn giữ chiếc nhẫn anh đeo? Trang giấy trắng như đang thấy vắng Một hình bóng quen thuộc trên vần thơ Ngồi vứt dẹp những hồi ức đẹp, để mình chóng quên được tên cần nhớ Đã từng giúp mình xuyên mưa lũ Đã nắm tay cùng nhau đắm say khi mà chút tình duyên chưa phũ Từng thanh tao như màn sương trắng, chẳng cần tô điểm cũng tỏa màu rồi Long lanh mưa tàn vương nắng hệt như bài văn miêu tả đầu đời Càng bên em lại càng thương lắm, muốn có được em nhưng chả cầu mời Giống như mùa xuân Đem làn hương lắng đọng lại ngọt ngào cho cả bầu trời Đô thị không em vô vị, trong đêm một mình bâng khuâng ngõ vắng Nay thèm hơi men, say mèm nơi quen, dù ly rượu đang nâng rõ đắng Biết điều gì làm chủ được lâu Viết nhiều vì có ngủ được đâu Xé toạc đi hết vì nhạc khi chết thì cảm xúc nào mới đủ được sâu? Ta đâu còn nhớ về một ngày như thế Đem hồi ức cùng hàn ngàn thương nhớ Cuốn ký ức xưa mịt mờ nơi em Giấu tiếc nuối, hy vọng ngày mai lên Để nhớ Để nhớ Về một miền xa xôi, về vị ngọt đôi môi, nhẹ nhàng thời gian trôi Rồi lại quên Anh lạc tìm về chốn ký ức rồi tìm mọi cách để trốn ký ức Vực con tim lại tốn phí sức, khi mà em là vốn quý nhất Nhìn đồng hồ tích tắc tích tắc chỉ trông thời gian trôi hoài cho nhanh Và con tim đó em dành cho ai? Rồi để lại đây ngày dài cho anh Chẳng thể nghĩ là trở nên đau khi người đến sau lấy tình duyên mất Là hoa kia chưa kịp nở mà mầm cây non đã lỡ vội tàn Tình mình chỉ vừa mới xanh cớ sao em nỡ vội "vàng" Lối xưa muộn màng giờ toàn cỏ mọc đem suy tư sau lớp vỏ bọc Để rồi 1 ngày gặp gỡ chúng ta nhìn nhau và chẳng phải ai đỏ mặt Những điều đơn giản em buông bào chữa cho vài lý do nhỏ nhặt Thì anh giống như bộ quần áo cũ, đã bị em bỏ mặc Ngày dài hơi thở dài hơn chẳng biết điều gì mà vẫn hằng trông Trên radio phát lên bài nhạc là thương thật lòng nhận lại bằng không? Anh vẫn hút rất rất rất nhiều, chỉ sầu khói ở bên nương tựa Và khi anh đốt hết điếu cuối cùng, thì nỗi buồn này đã hết thuốc chữa Ta đâu còn nhớ về một ngày như thế Đem hồi ức cùng hàn ngàn thương nhớ Cuốn ký ức xưa mịt mờ nơi em Giấu tiếc nuối, hy vọng ngày mai lên Để nhớ Để nhớ Về một miền xa xôi, về vị ngọt đôi môi, nhẹ nhàng thời gian trôi Rồi lại quên