Xin giã biệt bạn lòng ơi Trao trả môi người cười Vì hai lối mộng, hai hướng trông Mình thương nhau chưa trót Thì chớ mang nỗi buồn theo bước đời Cho dù chưa lần nói Nhưng nếu còn đẹp vì nhau Xin nhẹ đi vào sầu Gợi thương tiếc nhiều đau bấy nhiêu Mình chia tay đi nhé! Để chốn nao với chiều mưa gió lộng Ta đừng vui bến mộng Thôi nhắc nhở mà chi bởi đời đôi ta như hai lối mộng Đừng hoài công bới lại đống tro tàn Ta sẽ nhìn nhau như khách lạ bên đàng Nỗi ưu tư bao ngày quên lãng Nay đã trở về theo gió lạnh tàn đông Phố nhỏ đìu hiu lúc nửa khuya Vẫn còn thấy bóng một người Lặng đếm lá vàng bay khi mộng ban đầu đã tàn theo dĩ vãng Bao lần đi trên đường trần gió bụi Thì đã bao phen gối mỏi chân mòn Khép kín tâm tư theo lá rụng ven đường Giấc ngủ cô đơn với muôn hình bóng cũ Cứ chập chờn cho lạnh lẽo buồn tim Nẻo trời xa ai có nhớ ai không? Đành vậy chết trong mùa thu ảm đạm Tôi gọi tên ai khi đêm buồn xuống lạnh Và đếm lệ bao dòng theo sao rụng giữa trời khuya Hai lối mộng như hai dòng tâm sự Kết thành thơ nên vạn chữ sầu thương Có ai về cuối nẻo sông Tương? Cho ta gởi đoạn trường mau bến mộng Giấc ngủ đêm nào lạnh chiếu chăn Gọi tên người cũ giữa canh tàn Nửa đêm sao tách rơi thành lệ Biết lấy ai mà gọi cố nhân Tôi lặng lẽ bước đi một mình trên phố vắng Lòng bâng khuâng như chết lặng với u sầu Mộng ước tàn theo giấc mộng ban đầu Mối tơ vương từ buổi ấy, thoáng năm dài còn buồn bả tim đau Nhắc làm chi những thuở mới quen nhau Rồi ngăn cách đôi bờ luyến ái Qua mấy mùa lá đổ Càng trao thương gởi nhớ bao lần Thôi nhắc nhở để mà chi Quay về xưa làm gì Giờ hai lối mộng hai hướng đi Niềm ưu tư tôi đếm Từng bước chân phố đau gót mềm Sao rụng nửa đêm Buồn lắm anh ơi trong đêm dài vô tận Bóng nhỏ cô đơn thêu khắc lủng canh tàn Nửa khuya rồi trăng rụng nhịp cầu sương Ôm gối lẻ, bờ mi chưa khép kín Anh ơi giấc ngủ đêm buồn Tâm tư thắt kẻo mộng hồn bơ vơ