Ngày xưa ai lá ngọc cành vàng? Ngày xưa ai quyền quý cao sang? Em chính em ngày xưa đó Ước xây đời lên tột đỉnh nhân gian Ngày xưa ai mến nhạc yêu đàn? Ngày xưa ai nghệ sĩ lang thang? Tôi chính tôi ngày xưa đó Cũng đèo bồng mơ người đẹp lầu quang Ngày xưa mỗi lần em buông tiếng hát Thì anh tay phím nắn nót cung đàn Từng nhịp nhặt khoan anh ru hồn theo tiếng tơ Nhẹ dịu lời ca em thăng trầm theo từng lúc Và rồi hờn yêu em khi nào em hát sai Em nũng nịu cười nói sai là tại anh Nhưng em nuôi mộng ước về tương lai Hoa mai giăng ngập nẻo đường em đi Rồi em đành chối tiếng giao hoà Từ ly là tiếng thét đau lòng sầu đơn lối Ai đang xây lập gác vàng cao sang Ai đem cung nhạc tiếng đàn reo hoan Lời ca ngày đó đã xa rồi Mà ai còn chuốt mãi cung đàn vọng về tim ♪ Rồi một hôm tôi gặp nàng Ðem tiếng hát cung đàn Với niềm yêu lai láng Nhưng than ôi quá bẽ bàng Bao tiếng hát cung đàn Người chẳng màng còn chê chán Nhìn đời thấy lắm phũ phàng Mượn tiếng hát cung đàn Với niềm đau dĩ vãng Hay đâu giông tố lan tràn Lên gác tía huy hoàng Xiêu đổ theo nước mắt nàng Còn đâu đâu lá ngọc cành vàng? Còn đâu đâu quyền quý cao sang? Em hỡi em ngày xưa đó Ðến bây giờ phiêu dạt giữa trần gian Gặp tôi vẫn tiếng nhạc cung đàn Ðời tôi vẫn nghệ sĩ thêng thang Em nhớ xưa rồi em khóc Tôi thoáng buồn thương giọt lệ đài trang Em nhớ xưa rồi em khóc Tôi thoáng buồn thương giọt lệ đài trang